Miệng dính máu, nhưng kỳ lạ là Khương Bảo Lê thấy sợ nữa.
Cô siết chặt , ép đầu tựa lồng n.g.ự.c , nơi trái tim đang đập.
Anh vẫn kích động, vẫn bất an, miệng ngừng thì thào: “Không cần, …”
Khương Bảo Lê khe khẽ ngân nga giai điệu bài “Rose”.
Chỉ sự dịu dàng và yêu thương trong giai điệu mới khiến con đang hỗn loạn trong lòng cô… dần dần bình tĩnh .
Quản gia Triệu thấy tiếng động, vội vàng chạy lên tầng. Vừa bước phòng, chứng kiến cảnh tượng chủ cao ngạo, lập dị của … đang vùi đầu trong n.g.ự.c một cô gái.
Miệng còn dính máu.
Anh trừng mắt kinh ngạc.
Trời ơi, cảnh giới hạn độ tuổi bao nhiêu đây?
Thấy ngây đó, Khương Bảo Lê vội vàng hét lên:
“Mau gọi xe cấp cứu! Anh !”
Đêm khuya, tại bệnh viện tư nhân Mạc Sâm.
Tư Độ đẩy phòng cấp cứu.
Bác sĩ thông báo với Khương Bảo Lê rằng Tư Độ do ăn quá nhiều nấm Stropharia, dẫn đến ảo giác mạnh và rối loạn cảm xúc nghiêm trọng, thậm chí thể gây tử vong.
“…Nấm Stropharia?”
“ , loại nấm giống nấm thường, nhưng cực độc.”
“Vậy bây giờ thế nào ?”
“Đã tiêm t.h.u.ố.c giải độc, hiện đang rửa dày.” Bác sĩ cau mày : “ ăn quá nhiều, tình hình lạc quan.”
Nghe đến đó, Khương Bảo Lê dựa tường, cả mềm nhũn bệt xuống đất.
Xong .
Cô chỉ quyến rũ Tư Độ, lấy mạng …
Ai mà ngờ loại nấm đó độc. Nó trông y hệt những cây nấm hoang cô từng hái hồi nhỏ.
Cô cố ý, chỉ là cho nếm thử món gì mới lạ.
Cô còn ghét nữa.
Anh cứu cô, chỉ một .
Khương Bảo Lê ngẩng đầu, về phía quản gia Triệu Húc.
Quản gia nhíu mày, lo lắng bất lực, với cô:
“Bát canh gà đó, ăn sạch chừa một giọt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-114.html.]
“…”
Việc cấp cứu kéo dài đến tận rạng sáng, cuối cùng Tư Độ cũng qua cơn nguy kịch và chuyển sang phòng bệnh thường.
Khương Bảo Lê vịn bức tường lạnh lẽo, từ từ dậy, y tá trong áo blouse trắng đẩy giường bệnh của ngoài.
Anh vẫn hôn mê, sắc mặt trắng bệch, còn vẻ cao ngạo, lạnh lùng như thường ngày.
Giờ đây chỉ là một thiếu niên tái nhợt, yếu ớt, xinh .
Bình thường luôn tỏ vẻ lạnh lùng, hiếm khi để lộ vẻ trẻ trung như .
Khương Bảo Lê chợt nhớ , mới chỉ mười chín tuổi.
Tay đang truyền dịch, từng giọt từng giọt theo ống truyền trong suốt, chảy cơ thể.
Khương Bảo Lê theo phòng bệnh thường. Lúc là rạng sáng, cô vẫn luôn ở cạnh bên giường.
Dù bác sĩ tuyên bố qua cơn nguy kịch, cô vẫn yên tâm. Cô cần tận mắt thấy tỉnh thì mới an lòng.
Cảm giác tội , sợ hãi… và một thứ cảm xúc khó gọi tên khác, cứ mãi giằng xé trong cô.
Nếu đời còn một thật lòng lo lắng cho sự sống c.h.ế.t của cô, sẵn sàng bất chấp tất cả để cứu cô…
Mê Truyện Dịch
Và nếu đó vì lầm của cô mà mất mạng.
Thì cả đời , Khương Bảo Lê cũng sẽ tha thứ cho chính .
Rạng đông, những tia sáng đầu tiên len qua khe rèm cửa.
Khương Bảo Lê gục bên giường , lúc nào .
Ngón tay Tư Độ khẽ động đậy, mở mắt, đôi mắt vẫn còn chút mơ màng, đục ngầu.
Anh cúi xuống, thấy Khương Bảo Lê đang bên cạnh. Mái tóc đen xõa dài rơi bên mép giường.
Môi cô nhạt màu, như hoa đào giữa mùa xuân.
Cô ngủ yên, lông mày nhíu , ngón tay siết chặt ga giường, như thể đang lo lắng điều gì đó.
Không thể nào là đang lo cho chứ?
Dù nghĩ , Tư Độ vẫn đưa tay chạm mu bàn tay lạnh giá của cô.
Cô tỉnh , hàng mi khẽ run, vẻ bất an.
Anh như ma xui quỷ khiến, khẽ nghiêng gần cô.
Anh bao giờ ở gần cô đến , bao giờ lặng lẽ quan sát cô đến thế.
Cô thật , một vẻ yên tĩnh nhưng khiến rung động. Môi cô như cánh hoa đào… khiến kìm hôn lên.
Ngay lúc , Khương Bảo Lê khẽ cử động, như thể điều gì đó đ.á.n.h thức.