Tư Mạc Trì trầm ngâm một lúc, thầm cảm thấy , bèn bước nhanh về phía phòng chăm sóc đặc biệt ở cuối hành lang.
Thấy ông vội vàng như , Khương Bảo Lê cũng nhanh chóng theo.
Vừa bước phòng chăm sóc đặc biệt, cô mới sực nhớ từng đến đây !
Lần khi dưỡng bệnh, Tư Độ từng đưa cô đây, còn bảo cô giặt đồ cho .
Phòng bệnh còn một bệnh nhân khác, là cả của Tư Độ, Tư Mạc Thành.
Cảnh tượng Tư Độ đối xử với ruột của đó, đến giờ cô vẫn nhớ rõ mồn một, khó thể quên .
Cô theo Tư Mạc Trì phòng, ngạc nhiên là Tư Độ cũng đang ở đó!
Anh đang dùng một tay bóp cổ đàn ông giường bệnh.
Người đàn ông lộ rõ vẻ sợ hãi, nhưng thể lên tiếng, thậm chí thể giãy giụa.
“Tư Độ!” Tư Mạc Trì hét lớn một tiếng: “Thả tay ! Cháu lấy mạng cả của cháu ?”
Khương Bảo Lê Tư Độ lúc , dường như trở về dáng vẻ lạnh lùng, m.á.u lạnh .
Khóe miệng nở một nụ lạnh lùng, đầy u ám:
"Chỉ mới bắt đầu thôi, mạng sống của ông , còn giữ ."
"Đau khổ đời, ông mới chỉ nếm một phần nhỏ thôi."
Anh buông tay, thong thả lấy khăn giấy ướt, lau sạch từng ngón tay dài và mảnh.
Người đàn ông giường bệnh hít một , há miệng .
Bản năng sinh tồn khiến ông cố gắng hít thở mạnh.
Phổi như cái quạt hỏng…
Trần gian, giống như địa ngục.
Và Tư Độ, trai dịu dàng vô hại , chính là chủ nhân của địa ngục…là Tu La.
Trong phòng bệnh, Tư Độ chăm sóc “chu đáo tận tình" cho đang liệt giường Tư Mạc Thành.
Anh chậm rãi gọt một miếng táo, nhét miệng ông .
Tư Mạc Thành căn bản thể nuốt nổi một miếng táo to như , nhưng ông thể cử động, chỉ thể trợn tròn mắt, hoảng loạn Tư Độ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-117.html.]
Tư Độ như nhận , dịu dàng dùng khăn giấy lau nước dãi đang chảy nơi khóe miệng ông .
Bàn tay thon dài như ngọc tiếp tục cầm d.a.o gọt táo.
Lưỡi d.a.o ánh lên tia sáng lạnh buốt, sắc bén, tựa như khi m.ổ x.ẻ da thịt con , lạnh lẽo và vô tình.
Mê Truyện Dịch
Từng miếng táo nhét miệng Tư Mạc Thành.
Cho đến khi đầy đến mức còn chỗ chứa, thậm chí ảnh hưởng cả đến hô hấp.
"Ưm... ư ưm... ưm..."
Đôi đồng tử của ông trợn trừng, về phía Tư Mạc Trì như cầu cứu.
Tư Mạc Trì nắm lấy tay Tư Độ: “Đủ ! Dù ông cũng là…”
Bất chợt, ánh mắt sắc lạnh của Tư Độ quét tới, thẳng Tư Mạc Trì.
Tư Mạc Trì khẽ rùng trong lòng.
“Là gì của hả, ? Cậu xem.” Khóe miệng nhếch lên một nụ đầy nghiền ngẫm.
Tư Mạc Trì ho nhẹ một tiếng, cuối cùng tiếp nữa, chỉ liếc về phía cửa nơi Khương Bảo Lê đang : “Có ngoài ở đây, nhất cháu nên kiềm chế một chút.”
Tư Độ liếc Khương Bảo Lê, ánh hung bạo mới vơi phần nào. Anh thu d.a.o : “Cô ngoài , và chuyện cần .”
Khương Bảo Lê ngoan ngoãn lui khỏi phòng bệnh.
Tư Mạc Trì xuống bên giường, lấy từng miếng táo trong miệng Tư Mạc Thành , vứt thùng rác.
Tư Mạc Thành tuyệt vọng Tư Mạc Trì, như cầu xin ông hãy ở .
Nghĩ đến những việc tồi tệ mà ông từng trong quá khứ, trong lòng Tư Mạc Trì cũng một nỗi khó chịu thể xua tan.
Giờ ông chịu khổ cỡ nào cũng đều là đáng đời!
Tư Mạc Trì ông nữa, sang Tư Độ và hỏi: “Gần đây cháu đến thăm cháu ?”
Ánh mắt sắc lẹm của Tư Độ quét về phía ông : “Cậu nhất định nhắc đến bà ở đây ?”
Tư Mạc Trì liếc Tư Mạc Thành đang giường bệnh, rõ đó là vết thương đau đớn và rỉ m.á.u nhất trong lòng Tư Độ, e rằng suốt đời cũng thể lành.
Ông bèn đổi chủ đề: “Chắc cảnh sát liên lạc với cháu . Con gái nhà họ Thư khai nhận, là cô trộm điện thoại của Kiều Mộc Ân, gửi tin nhắn cho cô gái nhà họ Thẩm, dụ cô đến Zenith Club.”