Người tiếp theo liệt giường, điên cuồng nhồi nhét cháo yến nóng hổi, lẽ… chính là cô đó.
Cô thật sự trốn.
…
Xuống xe, Khương Bảo Lê và Tư Độ giữ một cách an , một một đến cổng Trường Tiểu học Tư thục Lạc Lan.
Cô bước vội vã.
Người đàn ông phía thì một tay đút túi, bước thong dong nhàn nhã.
Thẩm Gia Thanh mặc đồng phục trắng xám của trường, đeo cặp nhỏ, sốt ruột đợi giữa đám đông.
Thấy Khương Bảo Lê, lập tức chạy :
“Chị, cuối cùng chị cũng đến! Hoạt động bắt đầu , mau mau mau, theo em nào!”
“Chờ .” Khương Bảo Lê đang với rằng Tư Độ cũng tới đây.
Mắt Thẩm Gia Thanh tinh, dù đàn ông đeo khẩu trang đen, vẫn nhận ngay:
“Anh Tư Độ! Anh cũng đến ! Tốt quá, nhà chúng đủ ba ! Tỷ lệ thắng cao hơn hẳn luôn!”
Tư Độ chỉ giơ ngón tay thon dài trắng trẻo, đặt lên đôi môi khẩu trang che khuất, khẽ “Suỵt” một tiếng:
“ nhận . Từ giờ trở , là Thẩm Dục Lâu, nhớ ?”
"A!" Thẩm Gia Thanh vội bịt miệng, liên tục gật đầu: "Dạ! Anh Dục Lâu!"
Khương Bảo Lê liếc Tư Độ đang bên cạnh .
Có lẽ... cũng chỉ lừa mấy thầy cô quen thôi.
Anh và Thẩm Dục Lâu là hai phong thái khác .
Một vẻ ngoài dịu dàng, tuấn tú; thì đường nét sắc sảo như lưỡi dao.
Khí chất càng khác biệt một trời một vực.
Bước khuôn viên trường, sân vận động đông nghịt , chia thành hơn mười khu vực hoạt động. Mỗi khu đều phụ cùng con cái tham gia trò chơi, tiếng vang lên ngớt.
Thẩm Gia Thanh giải thích với họ: "Mỗi học sinh chỉ chọn ba trò chơi để tham gia, trong mỗi trò chơi sẽ thầy cô trọng tài chấm điểm, tối đa là 100 điểm."
Khương Bảo Lê sớm Thẩm Gia Thanh qua. Cậu đạt điểm cao trong kỳ thi giữa kỳ, chỉ cần đạt thêm điểm cao trong buổi hội chợ gia đình là thể cạnh tranh suất học bổng học kỳ .
Khương Bảo Lê nhất định sẽ dốc lực giúp .
Mê Truyện Dịch
"Quan trọng nhất là, em thua đối thủ của ."
"Hoạt động cũng đối thủ á?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-126.html.]
"Có chứ, kìa, bố cũng đến đó."
Khương Bảo Lê ngẩng đầu, thấy một bé để tóc quả dưa mặc đồng phục giống hệt Thẩm Gia Thanh đang về phía họ.
Theo là bố nho nhã và dịu dàng, thanh lịch.
"Thẩm Gia Thanh, phụ đến hết ?" Cậu bé để đầu quả dưa kiêu ngạo hất cằm, với Thẩm Gia Thanh: "Tớ chờ lâu đó!"
"Đến , đây là chị tớ. Họ đến thi đấu cùng tớ."
Cậu bé để đầu quả dưa đ.á.n.h giá Khương Bảo Lê và Tư Độ.
Ánh đầu tiên dĩ nhiên khuôn mặt xinh của cô chị thu hút.
mà, thì ích gì, chắc chắn vẫn là bại tay bố !
"Anh chị nghề gì ?"
"Chị tớ là sinh viên đại học, còn tớ..." Thẩm Gia Thanh liếc Tư Độ, chắc lắm: "Anh là..."
“Cũng là sinh viên đại học.” Tư Độ đáp.
“Hứ, sinh viên đại học ? Bố tớ là giáo sư đại học đấy! Mẹ tớ là nghệ sĩ piano cơ!”
Người bố giáo sư nho nhã của bé đầu quả dưa nhẹ nhàng ấn vai con trai: “Thịnh Thịnh, đừng như , khiêm tốn một chút.”
Người là nghệ sĩ piano thanh lịch cũng mỉm xin với Khương Bảo Lê.
Khương Bảo Lê cũng đáp bằng một nụ nhẹ.
Tôn Thao Thịnh hất cằm, Thẩm Gia Thanh bằng ánh mắt khinh thường:
“Cậu cứ đợi đấy, học bổng Lạc Lan kỳ chắc chắn là của tớ!”
Thẩm Gia Thanh cam lòng, đáp : “Còn chắc , chờ xem ai thắng ai!”
“Cho các bố tớ lợi hại thế nào!”
“Thế xem, trò đầu tiên chơi cái gì?”
Tôn Thao Thịnh suy nghĩ một chút : “Đi chơi trò “giải mã Sinh học” !”
Vừa xong, Thẩm Gia Thanh do dự.
“Sao? Có dám chơi ?” Tôn Thao Thịnh lè lưỡi, mặt quỷ trêu chọc .
Khương Bảo Lê kéo tay áo : “Đi ?”
“Chắc chắn thua .” Thẩm Gia Thanh nhỏ giọng: “Bố Tôn Thao Thịnh là giáo sư Sinh học, cố tình chọn trò lợi cho !”