“ cách quét.” Tư Độ đáp.
“Vậy thì…”
“ xe đạp.”
"…"
Khương Bảo Lê thật sự cạn lời với .
Trên đời , còn giống đực nào còn sống mà xe đạp ?
"Không chứ, đến cái mà cũng ? Hồi nhỏ bố dạy ?" Khương Bảo Lê buột miệng .
Hai chữ “bố ” khiến sắc mặt Tư Độ trầm xuống.
Đôi mắt sâu như vực thẳm liếc Khương Bảo Lê một cái: "Bố em dạy em ?"
Khương Bảo Lê bố , nhưng cô Thẩm Dục Lâu.
Thẩm Dục Lâu dạy cô.
Cô mới sực nhớ , cô từng Tư Độ mất bố từ sớm, còn thì hình như cũng bệnh nhiều năm...
"Ách, xin ."
Khương Bảo Lê lập tức nhỏ giọng, tìm cách xoa dịu: "Anh cũng cần cái , ngoài thì xe tài xế đưa đón mà, cũng bình thường. Hay là lên , chở ."
Cô âm thầm cầu nguyện, mong tâm trạng của ảnh hưởng.
Cô thả ch.ó đuổi c.ắ.n nữa .
Khó khăn lắm mới xây dựng một chút "tình hữu nghị" quý giá thế mà.
Tư Độ cũng ý so đo, cứ thế lên.
Khương Bảo Lê khách sáo cho , ngờ thật!
Thôi kệ.
Không thể dùng tư duy bình thường để hiểu nổi bộ não của .
Cô : "Nắm cho chắc nha, xuất phát đây!"
Nói xong, cô đạp xe lướt trong gió.
May mà đường đến chợ đêm là dốc xuống, Khương Bảo Lê đạp cũng quá mệt.
Phía , bàn tay của Tư Độ đặt lên eo thon của cô.
Cách lớp áo mỏng, ấm cơ thể truyền cho …
Khương Bảo Lê bảo nắm cho chắc, là bảo nắm áo cô, ai ngờ dùng hai tay siết eo cô!
Còn siết chặt như thế!
Thôi bỏ … bỏ …
Đến đoạn đường bằng, Khương Bảo Lê đạp xe hì hục, Tư Độ : "Ngồi khó chịu quá, thể đạp nhanh hơn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-135.html.]
Khương Bảo Lê thở hồng hộc, lồng n.g.ự.c phập phồng:
"Câm miệng!"
Mê Truyện Dịch
Đồ khốn.
Mười lăm phút , cổng chợ đêm.
Người đến chợ đêm đông như trẩy hội, náo nhiệt ồn ào, bán đủ thứ: cá viên chiên, takoyaki, pizza sầu riêng, đậu phụ thối…
Mùi vị các món ăn trộn lẫn với .
Tư Độ cẩn thận tránh né đám ăn xiên nướng, cố gắng giảm thiểu hô hấp.
Khi ngang qua quầy đậu phụ thối, một mùi hương xộc thẳng mũi suýt nữa ngất xỉu.
Khương Bảo Lê kéo Tư Độ đến quán bún gạo hải sản quen thuộc, :
"Thím Lưu ơi, cháu dẫn bạn tới ăn nè!"
Một phụ nữ mặc váy hoa đang bận rộn trong quán, tiếng thì vội dùng tạp dề lau tay ướt :
"Tiểu Lê tới ! Thím nhớ cháu quá thôi! Lâu quá thấy cháu ghé, dạo bận học lắm hả?"
"Không bận ạ, nhưng vài việc khác. Hôm nay cháu rảnh nên tranh thủ qua thăm thím."
"Anh trai cháu cùng ?"
Nhắc tới Thẩm Dục Lâu, sắc mặt Khương Bảo Lê chút ngượng ngùng, cô đáp: "Anh bận mà. Gần đây cháu mới quen một bạn mới."
Lúc thím Lưu mới thấy đàn ông cao ráo trai bên cạnh.
"Ui chà, tiểu Lê bạn trai ?"
"Á ... chỉ là bạn thôi ạ."
Thím Lưu híp mắt: "Thím hiểu mà, hiểu mà. Hai đứa ăn gì, thím cho."
Khương Bảo Lê : "Hai tô bún gạo hải sản thêm hoành thánh, và mười con hàu nướng than ạ."
"Thím cho hai đứa thêm hai cái đùi gà to nha!"
"Không cần nhiều thím, tụi cháu ăn hết ."
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Tư Độ, cô đoán chắc cũng chẳng ăn bao nhiêu.
Thím Lưu thở dài: "Tranh thủ lúc thím còn buôn bán ở đây, cho cháu ăn thử nhiều một chút, cũng nữa."
"Tại ạ?"
"Thì bên hội thương mại thấy quán thím buôn bán , thu hồi mặt bằng."
"Dựa cái gì chứ, chúng đóng tiền thuê mà, còn ký hợp đồng nữa. Buôn bán là nhờ tay nghề của thím, thu hồi chứ?"
"Nhà là của , thu là do quyết."
"Vậy là quá bất công ." Khương Bảo Lê móc điện thoại : "Để cháu gọi cho cháu, chắc chắn quen của hội thương mại."