“Chuyện …   lắm …”
 
“Không  , nếu dì  nhận, e là ông chủ Trần cũng chẳng ngủ ngon nổi .”
 
“Vậy…Vậy  .  ít  thím cũng   ai giúp  chứ. Thím  cảm ơn   một tiếng cho đàng hoàng.”
 
“Không cần  ạ.” Khương Bảo Lê : “Cháu sẽ  cảm ơn  đó  thím.”
 
Người  thể khiến ông chủ hội thương mại  cúi đầu  xin , còn suýt quỳ xuống tạ …
 
Thẩm Dục Lâu   bản lĩnh đó.
 
---
 
Hôm , Tư Độ  về nhà sớm như thường lệ.
 
Quản gia Triệu  đồng hồ, trời ơi, còn  đến năm giờ!
 
Cái   đây chẳng bao giờ về nhà  mười một, mười hai giờ, cái   quần quật như trâu như ngựa , giờ cũng bắt đầu lười biếng !
 
Bây giờ  là gì của  mà  như ,   mà thực sự thành đôi thì chẳng  “từ đây vua chẳng màng triều chính” ?
 
Mang theo tâm trạng hớn hở, quản gia Triệu  đón  chủ  biệt thự.
 
Tư Độ  thẳng lên phòng đàn ở tầng hai.
 
Dạo gần đây, Khương Bảo Lê thường xuyên chạy đến phòng đàn, chơi đàn piano và violin của .
 
Phòng đàn trống , chẳng thấy bóng dáng cô .
 
Anh bước đến bên khung cửa sổ kính màu,  xuống vườn .
 
Chú ch.ó chăn cừu Đức tên Trân Châu vẫn đang mải mê chơi bóng  t.h.ả.m cỏ xanh rì, nhưng cô cũng   ở đó.
 
Tư Độ nghiêng đầu  về phía hành lang, nơi quản gia Triệu đang . Quản gia giả vờ như  hiểu ánh mắt của , ngước đầu  trời, chờ  chủ động hỏi.
 
 Tư Độ  hỏi. Anh   qua phòng e-sports,  tới phòng gym, vẫn  thấy  cần tìm.
 
Đến cả nơi ít khả năng nhất là bể bơi nước ấm  tầng hầm  cũng tìm, mà vẫn   lấy một bóng .
 
Không cần hỏi cũng , cô   rời  từ hôm qua .
 
Không ai hạn chế tự do của cô, cô   tùy ý,   lúc nào cũng , căn bản chẳng cần hỏi  một tiếng.
 
Vốn dĩ,   từng là  cô để tâm.
 
Chưa từng.
 
Tư Độ u ám mặt mày bước  khỏi hồ bơi nước ấm,   một lời,  thẳng lên tầng, trở về thư phòng.
 
Khi cánh cửa khép , một tiếng “Rầm” vang lên, cả biệt thự như rung chuyển.
 
Quản gia Triệu nuốt nước bọt, lập tức gửi một tin nhắn  nhóm chat [Đội đặc nhiệm Sơn Nguyệt Lư]:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-138.html.]
Đại tổng quản nội vụ: Trước khi cô Khương về, ai  giữ mạng thì đừng bén mảng lên tầng hai.
 
> Đã rõ,  rõ!
 
> Đã rõ!
 
> Vâng  ! Cảm ơn!
 
—
 
Nửa tiếng , khi trời  chớm tối, Khương Bảo Lê hì hục đạp chiếc xe đạp địa hình mới toanh, leo dốc lên sườn núi.
 
Khương Bảo Lê dừng   biệt thự, thở   , mồ hôi đầm đìa.
 
“Cô Khương, cuối cùng cô cũng về !” Quản gia Triệu hồ hởi chạy  đón.
 
“Tư Độ  ? Anh  về ?” Khương Bảo Lê xuống xe, hạ chân chống.
 
“Cậu  về lâu , đang ở thư phòng đấy.”
 
Khương Bảo Lê lười lên tầng gọi , dứt khoát  ngay trong vườn, ngửa đầu hét to về phía cửa sổ kính màu ở tầng hai:
 
“Tư Độ!”
 
Tư Độ bước đến bên cửa sổ,  cô từ xa. Ánh hoàng hôn ráng đỏ phản chiếu  mặt kính mờ, khiến     rõ nét mặt .
 
Khương Bảo Lê vẫy tay với ,  ngọt ngào rạng rỡ:
 
“Xuống đây mau,   thứ  ho  cho  xem!”
 
Tư Độ thong thả bước xuống. Khương Bảo Lê vỗ  tay lái xe đạp,  :
 
“Tèn ten! Thích ? Tặng  đó.”
 
Mê Truyện Dịch
Một chiếc xe đạp địa hình mới tinh, màu xám, khung carbon cao cấp  họa tiết xanh huỳnh quang, cực kỳ ngầu.
 
Tư Độ  ngang qua xe, chẳng buồn liếc một cái.
 
Đôi mắt đen sâu thẳm chỉ chăm chăm  cô:
 
“ tưởng em  .”
 
“Đâu . Dù   thì  cũng   với  một tiếng chứ, ai  vô duyên vô cớ mà bỏ  như  .”
 
Có vẻ  vẫn còn  giận, sắc mặt chẳng khá lên. Anh giơ tay, véo mạnh má cô một cái.
 
“Ai da! Đau c.h.ế.t  ! Đồ khốn!”
 
Anh buông tay , lúc  mới liếc sang chiếc xe đạp bên cạnh:
 
“Thứ  hoắc  ở   thế?”
 
“ chọn suốt cả buổi chiều, mua chiếc xe đạp  tặng  đó.” Khương Bảo Lê  xoa má  : “Tốn của  mấy vạn lận! Xót đứt ruột luôn!”