“    xe đạp.”
 
“Không ! Cực kỳ dễ học,  dạy , đảm bảo  đến nửa tiếng là  đạp  ngay!”
 
Tư Độ liếc cô:
 
“Vì   tặng  cái ?”
 
“Vì… mỗi đứa trẻ đều nên  một ông bố dạy   xe đạp mà.” Khương Bảo Lê  hì hì: “Cho nên,  sẽ dạy .”
 
Sắc mặt Tư Độ tối sầm :
 
“Em   bố ?”
 
“Á…  ,   ý đó…”
 
C.h.ế.t tiệt! Đầu óc tên  vận hành kỳ lạ thật đấy!
 
Khương Bảo Lê dứt khoát  thẳng:
 
“  là   giúp thím Lưu. Dù với , đó  lẽ chỉ là chuyện nhỏ như nhấc một ngón tay.  với  và thím, đó là một ân tình cực kỳ lớn.  là   ơn trả nghĩa.”
 
Cô  bằng vẻ chân thành,  vỗ nhẹ  chiếc xe đạp bên cạnh:
 
“  suy nghĩ  lâu, cảm thấy dù tặng món quà đắt tiền đến  cũng  đủ để đền đáp . Sinh nhật  nhận   quà  giá trị,  cũng   khả năng tặng những thứ đó. Thế nên…  sẽ dạy   xe đạp.”
 
“Em cũng khéo ghê đấy." Tư Độ bước tới kiểm tra chiếc xe đạp,   lên: "Miễn cưỡng  thử cái thứ  xí  một chút xem ."
 
“Cái gì mà ?  chọn cả buổi chiều đấy nha!”
 
Tư Độ cầm hai tay lái, Khương Bảo Lê thì   giữ yên  giúp  giữ thăng bằng.
 
“Được ,  cứ đạp !  giữ phía  , đừng sợ.”
 
“  sợ.”
 
“Vậy  buông tay đây.”
 
“…”
 
“Khương Bảo Lê!!”
 
Tư Độ lập tức bóp phanh, khi chiếc xe loạng choạng sắp đổ,  bật  nhảy xuống nhanh như chớp, trầm giọng :
 
“Không  buông tay! Không  chơi xỏ !”
 
“Anh   kìa, đúng là lòng  hẹp hòi.” Khương Bảo Lê chắp tay   lưng,  tinh nghịch: “   là để  học  nhanh hơn,   gọi là chơi xỏ ?”
 
Tư Độ  gương mặt ranh mãnh như hồ ly nhỏ của cô, chẳng hiểu    thể tin nổi.
 
“Rồi .” Khương Bảo Lê dựng chiếc xe  đổ lên: “Làm   nữa nào, dễ lắm, học cái là xong!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-139.html.]
Tư Độ  leo lên xe đạp, Khương Bảo Lê vẫn giữ ở phía ,   loạng choạng đạp về phía .
 
Thật khó tin, một  mười bốn mười lăm tuổi  học thạc sĩ tiến sĩ,  mà gần hai mươi tuổi  mới loay hoay tập xe đạp.
 
"Đừng buông tay."
 
"Yên tâm,  đây."
 
Thỉnh thoảng Tư Độ   đầu  cô, cô vội nhắc: "Nhìn phía  ,   ngã bây giờ."
 
Anh học  nhanh,  đến nửa tiếng   thể đạp xe chạy vòng vòng quanh sân. Chú ch.ó chăn cừu Đức cũng đuổi theo  chạy nhảy vui vẻ.
Mê Truyện Dịch
 
Khương Bảo Lê buông tay ,  chống nạnh đầy đắc ý, mỉm   .
 
"Vui ?"
 
"Không vui."
 
"Vậy  xuống ."
 
Biết ngay là mạnh miệng mà, đạp xe quanh sân cả chục vòng  còn gì.
 
Ngay lúc Khương Bảo Lê cúi đầu  điện thoại, chiếc xe đạp của Tư Độ lao thẳng về phía cô. Cô sợ hãi hét lên một tiếng, vội vàng tránh sang một bên.
 
Thấy  sắp ngã,  sợ  ngã thật, cô vội vàng đưa tay  đỡ.
 
Tư Độ mất thăng bằng, ngã xuống đất, kéo theo cả Khương Bảo Lê.
 
May mà tay  kịp chống xuống đất, tránh để trọng lượng cơ thể dồn cả lên  cô.
 
Dù , khoảnh khắc lưng Khương Bảo Lê chạm đất, cô vẫn cảm nhận rõ cơ thể nặng trịch của Tư Độ đè lên .
 
Cũng may, cơ bắp cánh tay   chống đỡ phần lớn sức nặng cơ thể, chừa  một  trống cho cô,  đè cô thành “chó c.h.ế.t”.
 
Hai  cách   gần,  thở hòa quyện.
 
Ngực Tư Độ phập phồng,  thở ấm nóng và dồn dập phả nhẹ lên vành tai cô.
 
Tai Khương Bảo Lê bắt đầu nóng lên, cô đẩy  : "Mau  dậy ."
 
Tư Độ chống một tay xuống cỏ,  định  lên.  chú ch.ó nhỏ Trân Châu  tung tăng chạy tới, hai chân  nhảy chồm lên lưng Tư Độ, nó l.i.ế.m  cổ .
 
Tư Độ nhột  chịu , khuỷu tay mềm nhũn, cả  ngã nhào lên  cô.
 
Đôi môi mỏng lướt qua chóp mũi cô.
 
Xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng, tiếng máy cắt cỏ vo vo trong tay   vườn dường như cũng trở nên xa xăm.
 
Lần đầu tiên trong đời, Tư Độ  thấy tim  đang đập.
 
Thật sống động, thật mạnh mẽ...