Khương Bảo Lê cầm ly rượu sake Nhật bên cạnh lên, nhấp thử một ngụm, lập tức nhăn mặt.
 
Vị nhạt,  chát, cô  thích lắm, chỉ uống một ngụm nhỏ  đặt xuống.
 
Đối diện, Tư Độ đang cầm ly rượu sake cổ điển, vuốt nhẹ miệng ly, ánh mắt lạnh nhạt mà tao nhã  cô.
 
Rõ ràng là  hài lòng khi thấy cô chỉ uống  một ngụm.
 
“Không quen ?”
 
“  thích vị của sake lắm, cảm thấy rượu vang vẫn ngon hơn.”
 
Tư Độ   gì, chỉ giơ tay  hiệu.
 
Chẳng bao lâu , một  đàn ông mặc vest bước tới,  tay ôm một hộp quà phiên bản giới hạn đựng rượu vang cao cấp.
 
Ánh mắt Khương Bảo Lê - thành viên trọn đời của “hội yêu cái ” - lập tức   đàn ông  đường nét gương mặt điển trai  thu hút.
 
Người đàn ông đeo găng tay trắng, động tác thành thạo mở nút chai,  rót rượu  bình thở rượu vang.
 
Cô  nhịn   thêm vài , tò mò hỏi:
 
“Sao  giờ  từng thấy  nhỉ?”
 
Người đàn ông lịch sự đáp:
 
“ là  phục vụ rượu, bình thường ít khi xuất hiện.”
 
Khương Bảo Lê âm thầm líu lưỡi.
 
Nhà giàu đúng là khác biệt, đến rót rượu cũng   phục vụ riêng.
 
Rượu vang  rót  bình thở, hương trái cây nồng nàn lan tỏa trong  khí.
 
Tư Độ thấy ánh mắt Khương Bảo Lê cứ dán chặt   phục vụ rót rượu, ánh  sắc như d.a.o liếc sang.
 
Người phục vụ  lập tức tránh  còn nhanh hơn cả ch.ó chạy.
Mê Truyện Dịch
 
“Nếm thử xem.” Tư Độ .
 
Khương Bảo Lê nâng ly lên, nhấp một ngụm.
 
Rượu vang  vị đậm đà, hậu vị kéo dài.
 
“Ngon thật đó!”
 
So với những loại cô từng uống  đây, loại  ngon vượt trội. Cô tò mò hỏi:
 
“Cho  hỏi một câu, rượu  bao nhiêu tiền ?”
 
“Không đắt lắm.” Tư Độ hờ hững đáp: “Hai trăm vạn.”
 
“Khụ.” Khương Bảo Lê suýt thì phun hết rượu  ngoài.
 
Anh liếc  cô, cố nín :
 
“Sao,  thích ?”
 
Thích chứ, cô thích c.h.ế.t  !
 
Khương Bảo Lê  nhịn  uống thêm một ngụm lớn, thầm tính nhẩm xem     “nốc” hết mấy chục vạn  .
 
Cô  sống ở nhà họ Thẩm hơn mười năm, thấy Thẩm Chân Chân mua túi xách hàng hiệu, đồng hồ đắt tiền như cơm bữa, tiền tiêu như nước. Cô từng nghĩ đó chính là cuộc sống của giới giàu sang.
 
 giờ cô mới nhận ,  thậm chí còn  chạm  đến rìa của giới giàu sang thật sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-141.html.]
 
Khó trách Thẩm Dục Lâu từng  với cô: “Thế   là gì .”
 
Cuộc sống ở tầng chóp vượt xa vượt xa khỏi trí tưởng tượng hạn hẹp của họ.
 
Một  Khương Bảo Lê uống cạn cả chai rượu vang đắt đỏ . Má cô dần ửng hồng, đầu óc cũng bắt đầu lâng lâng.
 
Cô tựa  ghế trúc,   tùy ý,  đến ngốc nghếch:
 
“Tư Độ, cuộc sống của  quá xa xỉ, ghen tị thật đấy. Có tiền  thì chắc  còn phiền muộn gì nữa  nhỉ?”
 
Tư Độ  trả lời câu hỏi của cô, chỉ lặng lẽ  cô.
 
Đầu ngón tay vẫn cầm ly rượu sake, nhưng ánh mắt  dần trở nên sâu thẳm hơn.
 
“Anh  phiền muộn ?” Cô  hỏi .
 
“Của ,  tính là phiền muộn.”
 
Tư Độ đặt ly xuống, đáy ly va  mặt bàn phát  tiếng “Cạch”.
 
“Là vài ký ức... thỉnh thoảng nghĩ tới  buồn nôn, nhưng  bao giờ quên .”
 
“Là… chuyện gì ?”
 
Đôi mắt Khương Bảo Lê sáng lấp lánh, tò mò    chớp.
 
“Đợi đến ngày em c.h.ế.t,  sẽ  cho em .”
 
“…”
 
Khương Bảo Lê bĩu môi:
 
“ sẽ  c.h.ế.t   , yên tâm !”
 
Thấy   đáp, chỉ yên lặng dùng bữa, cô  hỏi:
 
“Anh  từng… thích ai ?”
 
Tư Độ ngẩng đầu  thẳng  cô, ánh mắt bình thản:
 
“Kiểu thích nào?”
 
“Là kiểu…   đó ở bên  mãi mãi ?”
 
Tư Độ  trả lời ngay, chỉ lặng lẽ  cô:
 
“Còn em,  ?”
 
“Đã từng.”
 
Nghĩ đến  đó, đáy lòng Khương Bảo Lê bỗng dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
 
Cô nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn.
 
Tóc mai dính  má trắng ngần, men say dần nhuộm hồng gò má, khiến khuôn mặt cô thêm phần quyến rũ.
 
“   đấy. Đến lượt .”
 
Tư Độ  cô bằng ánh mắt sâu thẳm, khẽ thốt  một câu:
 
“ cũng .”
 
“Hả? Là ai ?” Khương Bảo Lê lập tức hứng thú trở .