Vậy mà ngu ngốc như thế, hết đến khác mắc câu.
Tư Độ dậy, cẩn thận chỉnh cổ áo, nhịp thở cũng dần định trở .
Anh phụ nữ đang vặn vẹo giường, như một bữa tiệc thịnh soạn gần ngay mắt.
Vậy mà vẫn nhịn .
Anh kéo chăn, tùy tiện đắp lên cô, bước ngoài, đóng sầm cửa .
Một bước tới bên cửa sổ, một điếu thuốc, tâm trạng bình .
Anh rút điện thoại , gọi một cuộc:
Mê Truyện Dịch
"Đi điều tra cuộc đời của Khương Bảo Lê cho . Những gã đàn ông từng bắt nạt cô hồi nhỏ ở đảo ngư dân, nếu còn ai sống yên ..."
Khóe mắt đàn ông khẽ run lên: "Toàn bộ, xử lý sạch sẽ."
Ngày hôm tỉnh dậy, Khương Bảo Lê nhớ chuyện gì xảy tối qua, chỉ cảm thấy đầu óc nặng trịch.
Hôm nay là cuối tuần, Tư Độ ở nhà, nhưng bận rộn trong thư phòng suốt cả buổi sáng. Khương Bảo Lê ở cửa thư phòng, do dự mấy , cuối cùng vẫn phiền .
Mãi đến buổi chiều, cô thấy Tư Độ ở một bên bãi cỏ từ xa. Anh đẩy chiếc xe đạp địa hình, leo lên, loạng choạng đạp vài mét.
Ánh nắng bao phủ quanh , sắc nắng ấm áp, nền cỏ xanh mướt, khung cảnh rực rỡ như một bức tranh.
Khương Bảo Lê xuống tầng, với :
"Tư Độ, ."
"Đi ?"
"Về trường chứ , còn học."
Anh chống một chân xuống đất, giữ thăng bằng chiếc xe đạp, giọng điệu bình thản:
"Em thể học, tối về đây."
" cũng thể cứ ở nhà mãi ." Khương Bảo Lê dùng mũi chân chà xát mặt cỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dù gì cũng ... yêu."
"Người yêu?" Tư Độ lạnh: "Em đang mơ giữa ban ngày ?"
"..."
Khương Bảo Lê cạn lời : "Được , là mơ, vọng tưởng. Vậy thể dọn chứ?"
"Không ."
"Tại ?"
Tư Độ cô, ánh mắt dừng tay lái xe đạp, giọng điệu thản nhiên: "Em sẽ báo đáp , dạy xe đạp, vẫn học ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-143.html.]
Khương Bảo Lê ngẩn : "Hôm qua… chẳng ?"
Tư Độ trả lời, chân dài vắt lên xe. Anh đạp hai vòng thì đầu xe loạng choạng, cả lẫn xe ngã nhào xuống bãi cỏ.
Khương Bảo Lê: ...
Tư Độ chậm rãi bò dậy, phủi cỏ dính , vẻ mặt vẫn bình thường, vẻ chật vật gì của ngã.
" học chậm lắm." Anh ngước mắt, thẳng mắt cô: "Hoa hồng nhỏ, em kiên nhẫn một chút."
Cô cũng gì nữa.
Tóm , hứa thì giữ lời.
Cả trưa hôm đó, Khương Bảo Lê đều ở bên cạnh Tư Độ tập xe đạp.
Cho đến khi cô ngáp liên tục vì buồn ngủ.
Tư Độ cũng mệt, uống một ngụm nước bạc hà do quản gia đưa tới, cuối cùng cũng rộng lượng cho phép Khương Bảo Lê về phòng nghỉ trưa.
Buổi chiều, chợp mắt chiếc ghế tựa bên cửa sổ sát đất, một cuộc điện thoại khẩn cấp từ bệnh viện gọi đến đ.á.n.h thức .
Trong điện thoại, bác sĩ điều trị của bệnh viện tư nhân Mạc Sâm lo lắng với :
"Cậu của ngài, ông Tư Mạc Thành… cánh tay của ông hồi phục một phần cảm giác. Sáng nay ông tự rút ống thở, ... ý định tự sát."
"Hả?"
"May mắn là y tá phát hiện kịp thời, cứu ông Tư xuống, cấp cứu khẩn cấp, bây giờ còn nguy hiểm đến tính mạng nữa."
Nhanh như hồi phục, đúng là Tư Độ ngờ tới.
Anh khẽ một tiếng, khóe mắt cong lên, nhưng nụ thì lạnh lẽo:
"Bệnh viện là nơi chữa bệnh cứu , đúng ?"
Anh chế giễu : "Nếu bệnh nhân tự sát, bệnh viện gì?"
Bác sĩ do dự vài giây mới trả lời: "Chúng sẽ áp dụng các biện pháp bảo vệ cần thiết, ví dụ như trói tay chân , tránh để ông tìm đến cái c.h.ế.t nữa."
"Tốt, phiền bác sĩ nhất định chăm sóc cho , đảm bảo ông bình an vô sự."
Tư Độ chậm rãi , tay mân mê một viên đá tái sinh nhẵn mịn.
Anh từng từ, từng từ:
" ông … sống lâu trăm tuổi."
Sau khi cúp điện thoại, Tư Độ đến bên hồ trong vườn, ném viên đá tái sinh trong tay xa.