Quản gia Triệu thở dài một tiếng.
Thấy thêm, Khương Bảo Lê cũng hiểu hỏi nữa cũng vô ích. Những chuyện nội tình của các gia tộc giàu , thể dễ dàng tiết lộ cho một ngoài như cô .
Cô cúp điện thoại, xoay , vặn thấy Tư Độ đang lạnh lùng bước nhanh ngoài.
Khương Bảo Lê khựng một chút, nghĩ nhiều, nhanh chân đuổi theo .
Anh nhanh, khỏi cổng viện điều dưỡng, hướng thẳng về phía khu rừng núi.
Rừng đường mòn, đất đá gồ ghề. Đêm qua trời mưa, cành khô lá rụng khắp nơi, đường lầy lội, bùn đất b.ắ.n tung tóe bẩn cả tà váy của cô.
Khốn khổ hơn là, cô đang giày cao gót, gót giày thỉnh thoảng lún sâu vũng bùn ẩm ướt, một đoạn dừng, vô cùng khó khăn.
Những cành cây vướng víu cào rát cả da thịt, nhưng cô bận tâm, trong đầu chỉ một ý nghĩ duy nhất: thể để một .
"Tư Độ!" Cô nhịn gọi lớn.
Tư Độ đầu cô, thấy dáng vẻ chật vật của cô thì nhíu mày: "Theo gì?"
Khương Bảo Lê thở hổn hển: "Sợ nghĩ quẩn."
Nghe , khóe môi nhếch lên, nở một nụ chế giễu: " yếu đuối đến thế."
"Anh yếu đuối ?" Giọng Khương Bảo Lê khẽ run, nhưng giọng điệu cứng rắn: "Chuyện nhỏ mà đ.á.n.h gục ?"
Câu như châm ngòi cơn giận đang âm ỉ trong lòng Tư Độ.
Anh sải bước trở , khí thế hung hăng.
Khương Bảo Lê thấy , liên tục lùi phía : "Anh... định gì?"
Anh dừng chân một gốc cây bạch dương, ngước mắt cây cao vút:
"Em bao giờ quan sát chim non ăn ?"
Khương Bảo Lê ngơ ngác: "Cái gì?"
" từng quan sát . Khi còn nhỏ, sống ở biệt thự cũ phía Nam thành phố cảng, hàng rào sắt bao quanh như nhà tù. Trong sân một cây đa, cây một tổ chim khách. Ngày nào cũng trèo lên cây để chúng..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-147.html.]
"Anh vẫn tuổi thơ mà."
Tư Độ biểu lộ cảm xúc gì, : "Có một ngày, nhốt con chim khách trưởng thành lồng, g.i.ế.c từng đứa con của nó ngay mặt nó, tổng cộng ba con…”
Khương Bảo Lê: "..."
Cô lập tức rút câu .
Tuổi thơ của tên … đúng là quá trình nuôi dưỡng ác quỷ!
" xem nó đau khổ . Nếu động vật cũng tình mẫu tử, thì khi nó thấy con c.h.ế.t ngay mặt, liệu nó ?"
"Động vật gì mà !"
" , động vật . trong ba ngày liên tiếp, con chim khách đó vẫn đậu bên cạnh ba con chim non c.h.ế.t, ăn uống, dùng mỏ chạm xác chúng."
Tư Độ về phía Khương Bảo Lê:
"Chim còn như , em tin ? Trên đời thực sự sẽ tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con mà ."
Khương Bảo Lê thấy trong đáy mắt là nỗi bi thương mà cố gắng kìm nén và chôn giấu.
"Mẹ là bệnh… bà cũng cố ý. Người mắc bệnh tâm thần thường sẽ kiểm soát hành vi, dễ tổn thương bên cạnh..."
Lời an ủi còn xong, Tư Độ đột nhiên bật .
Nụ lạnh lẽo khiến Khương Bảo Lê rợn cả tóc gáy.
Mê Truyện Dịch
"Vì , bà mới phát điên."
"Cái gì!"
"Sự tồn tại của , từng giờ từng phút đều nhắc nhở bà rằng, bà tên cầm thú khốn nạn đó..."
Anh nghẹn , hết. Ngón tay đè mạnh lên n.g.ự.c , trong mắt sự điên cuồng gần như tự ngược đãi.
" là vết thương vĩnh viễn thể lành bà , cứ lặp lặp mà trở nên lở loét, thối rữa, nhiễm trùng... Bây giờ, em hiểu tại bà g.i.ế.c đến mức nào đấy? Chỉ khi c.h.ế.t, linh hồn bà mới thể bình yên. Cho nên, từ nhỏ đến lớn, lúc nào bà cũng g.i.ế.c . Bà dùng gối đè lên mặt trong lúc ngủ, đẩy từ ban công xuống, dìm c.h.ế.t trong bồn tắm khi đang tắm..."
Khương Bảo Lê cảm thấy lục phủ ngũ tạng như vò nát, đau đến nghẹt thở, há miệng gì đó.