Tư Độ trả lời, chỉ tiếp tục nâng s.ú.n.g lên, nhắm bụi hoa hồng Bungari đang nở rộ trong vườn.
Vài tiếng s.ú.n.g vang lên, từng cánh hoa gió cuốn theo tiếng nổ mà rơi rụng, một mảng hoa tàn úa ngay mắt.
Phải.
Là … sa .
Không thể trách cô .
Cô thật sự vô tội.
Tư Độ nữa mềm lòng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ. Anh chỉ :
“ thích uống rượu.”
“Vậy em cho uống nữa là .”
Khương Bảo Lê cảm thấy khi say kỳ lạ,
“Vậy… em hỏi một câu ?”
“Hỏi .”
“Tại … nhất định là tình yêu thuần khiết ?”
Đây chính là điều cô nghĩ mãi , nhất định hỏi rõ:
“Cố tình gây khó dễ cho em ?”
Tư Độ liếc mắt cô, vẻ bất đắc dĩ:
“Em thì…”
“Em thì là cái thá gì, đúng ? Không cần , để em giùm cho.”
Khương Bảo Lê bĩu môi:
“Vậy tức là ghét tất cả phụ nữ ? Chẳng lẽ theo tín ngưỡng nào đó mà giáo lý cho phép ngủ với phụ nữ?”
“Không , theo chủ nghĩa vô thần.”
Tư Độ chiếc ghế trong vườn, cầm ly nước lên uống một ngụm.
Yết hầu chuyển động lên xuống, gợi cảm đến mức khiến mê mẩn.
Không cho ngủ với , thật là… quá đáng tiếc .
“Vậy rốt cuộc là vì chứ?”
“Không thích.”
“Anh quá giả tạo, quá quá quá giả tạo.”
Khương Bảo Lê tin cái lý do :
“Không đàn ông nào thích chuyện đó cả.”
“ - - thích.”
Tư Độ nhấn mạnh một nữa, đồng thời đưa lời cảnh cáo:
“Đêm đó du thuyền, nếu em thật sự gì , quăng em xuống biển .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-164.html.]
“…”
Nhìn vẻ mặt lúc , Khương Bảo Lê cảm thấy… tám chín phần mười là đùa.
Khương Bảo Lê tò mò hỏi:
“Lần đó du thuyền… chẳng vui vẻ ?”
Ánh mắt sắc bén của Tư Độ quét đến:
“ hề vui. Đàn ông phản ứng sinh lý nghĩa là thích.”
Mê Truyện Dịch
Khương Bảo Lê chống cằm, thì thầm phân tích:
“Có phản ứng sinh lý, nhưng thích phụ nữ. Chẳng lẽ … là gay? Là 0 hả?”
Tư Độ: “Không .”
Anh trả lời vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn tức giận.
“Vậy tức là sinh lý bình thường, gay, thích ngủ với phụ nữ?”
Khương Bảo Lê quyết bỏ qua, hỏi tới cùng:
“Hồi nhỏ từng trải qua cú sốc tâm lý nào… thể ?”
Lời dứt, ánh mắt Tư Độ lập tức đổi. Anh trầm giọng cảnh cáo:
“Nếu c.h.ế.t thì lập tức biến khỏi mắt .”
"..."
Làm phiền !
Khương Bảo Lê như bôi dầu chân, thoắt cái chạy biến về biệt thự.
Về phòng, cô phịch xuống chiếc giường mềm mại.
Nói là " 0" thì giận, hỏi tổn thương tâm lý thời thơ ấu thì giận.
Đợi ... lẽ cô đoán trúng ?
Cô lăn qua lăn mấy vòng, quyết định tạm gác chuyện đó , đến phố ẩm thực, đến quán của thím Lưu để tặng một món quà lớn.
Trước đó Thẩm Dục Lâu cho cô hai ngàn vạn, Khương Bảo Lê lấy năm trăm vạn cho thím Lưu, cảm ơn thím vì từng cứu mạng .
Tên thật của thím Lưu là Khương Lưu Hoa, Khương Bảo Lê là theo họ của bà .
Năm đó, khi đang bắt biển ở bờ biển, thím Lưu nhặt cô đang hôn mê mắc cạn, bà bèn đưa cô về nhà.
Thím Lưu ba đứa con, thực sự nuôi nổi thêm nữa. cô đành lòng để cô c.h.ế.t đói, ít nhiều cũng cho cô ăn chút gì đó.
nhà thím Lưu chỗ cho cô ở, cô chỉ thể tự tìm chỗ ở, sống vất vưởng đảo nhỏ.
Khi đói, cô tìm đến thím Lưu. Bà sẽ nấu bún cho cô ăn mà lấy tiền.
Sau , Khương Bảo Lê lớn hơn một chút, thể việc , thím Lưu để cô thuê ở quán bún, kiếm một chút tiền công.
Tuy sự giúp đỡ hạn, nhưng đối với Khương Bảo Lê, thím Lưu chẳng khác gì ruột. Nếu bà , cô sống tới hôm nay.
Năm trăm vạn đối với thím Lưu là một tiền lớn, Khương Bảo Lê cũng dám đưa hết một , sợ bà đưa cho thằng con nghiện cờ bạc.