Khương Bảo Lê thấy   chịu  về chuyện của Tư Độ, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ   cô gái nào thành công ?"
 
"Không." Hàn Lạc lắc đầu, giọng điệu chắc nịch,   còn giơ ngón cái với cô: "Em  thể  đến bước   là siêu đỉnh ."
 
Anh  đ.á.n.h giá khuôn mặt thuần khiết như quả hạnh của Khương Bảo Lê, nửa đùa nửa thật : "Nếu  thể chinh phục    thì thiên hạ     đàn ông nào thoát khỏi tay em  .”
 
"   tham vọng lớn  ." Khương Bảo Lê giả vờ thở dài một tiếng, vờ như  si tình, : " chỉ thích   thôi."
 
Hàn Lạc nhướng mày: "Vậy rốt cuộc em  từ một fan não tàn mà ai cũng  của Thẩm Dục Lâu, bỗng chốc trở thành fansite  một của Tư Độ như thế nào ? Anh thật sự  tò mò chuyện  đấy."
 
"..."
 
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến  đụng trúng chỗ đau mà!
 
Khương Bảo Lê hừ một tiếng: "Tình yêu như cơn gió, thổi qua  thì thôi."
 
Hàn Lạc  chọc .
 
Cô gái nhỏ   tính cách khá hoạt bát, ấm áp như mặt trời nhỏ,     thể  tan chảy trái tim sắt đá của Tư Độ.
 
"Được , bí mật kinh doanh đều  em  sạch. Cậu   g.i.ế.c em, xem  cách mạng sắp thành công  đấy, cố lên nhé."
 
Nói xong, Hàn Lạc chuẩn  rời .
 
Khương Bảo Lê vội vàng gọi   : "Khoan ,  hỏi  một câu."
 
"Nói ." Anh  dừng bước.
Mê Truyện Dịch
 
"Tư Độ thích gì ?   lấy lòng  ."
 
Hàn Lạc suy nghĩ một chút  nghiêm túc trả lời: "Xác c.h.ế.t, đặc biệt là những cái xác   bệnh lý biến dạng,   mê lắm."
 
"..."
 
Khương Bảo Lê rùng . Cô  thể biến  thành cái thứ đó để lấy lòng  !
 
"Ngoài cái đó  thì ?”
 
Hàn Lạc suy nghĩ  : "Anh  rõ   thích gì lắm, nhưng   thường chơi các môn thể thao mạo hiểm, nhảy dù, nhảy bungee, lướt sóng, trượt tuyết, lặn biển..."
 
Khương Bảo Lê thầm kêu trời.
 
C.h.ế.t thật.
 
Những môn thể thao mạo hiểm  thích đều là những thứ cô sợ nhất!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-168.html.]
Vậy nên,  theo đuổi  đàn ông khó theo đuổi nhất thế giới, thật sự  liều cả mạng sống.
 
Khương Bảo Lê trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng đau khổ, trong đống môn thể thao mạo hiểm, cô chọn  hai môn… mà bản  tương đối chấp nhận .
 
Trước cứ thử một chút xem .
 
Đời là để  ngừng thử thách và vượt qua chính .
 
Liều thôi!
 
Tối đó, Khương Bảo Lê rón rén đến phòng Tư Độ, nhẹ nhàng đẩy hé cửa, thò đầu .
 
Tư Độ đang   bàn  việc,  màn hình máy tính là một cuộc họp video.
 
Anh mặc áo choàng tắm màu sẫm, lười biếng để mở cổ áo, lộ  cặp xương quai xanh tuyệt .
 
Vì da  quá trắng, những vết hôn đỏ do cô để   cổ  vẫn  phai.
 
Thấy , mặt Khương Bảo Lê đỏ bừng lên.
 
Cô chỉ mong…   mở camera.
 
Cô nhẹ nhàng lẻn , ngoan ngoãn  một bên  quấy rầy, trông như  học sinh  phạt  ngoài cửa lớp.
 
Cảm giác lén lút tràn ngập.
 
Tư Độ vẫn   màn hình, nhưng từ khi cô bước , tâm trí    còn tập trung  công việc nữa, ánh mắt cứ vô thức  cô hút .
 
Cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt,  tắm xong, tóc buộc tùy ý thành búi nhỏ  đầu, vài sợi tóc con rủ xuống bên tai.
 
Cô thỉnh thoảng vuốt tóc, cúi đầu  điện thoại  gõ gì đó  nhanh.
 
Không  là đang trò chuyện với ai…
 
Tư Độ  vui, cuối cùng,  gõ phím Enter, tạm dừng cuộc họp, ngẩng đầu lên  cô, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
 
Anh đột nhiên lên tiếng khiến Khương Bảo Lê giật . Cô lập tức đặt điện thoại xuống, nở nụ  lấy lòng: "Để cảm ơn   cứu mạng em hôm nay, em quyết định… mời   du lịch!"
 
"Không ." Tư Độ từ chối thẳng thừng: "Cút  ngoài."
 
"Đi  mà!" Khương Bảo Lê  chịu bỏ cuộc, nhào đến bàn , khuỷu tay chống lên mặt bàn, chắp hai tay cầu xin: "Đi ,  bộ chi phí em sẽ trả,   cần lo gì cả, lịch trình cũng để em lo luôn."
 
Tư Độ liếc cô một cái: "Em còn   học."
 
"Cái lớp ba lê phí tiền đó, em    học từ lâu . Em chuẩn  chuyển ngành  học kỳ tới."