Bẫy Tình Độc Chiếm - Chương 172: .

Cập nhật lúc: 2025-10-25 03:35:43
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô ngẩng đầu lên, c.ắ.n mạnh vai .

 

Cô c.ắ.n mạnh, mạnh đến nỗi ngay cả vốn sợ đau như cũng nhịn nhíu mày.

 

Cô c.ắ.n rách da, chảy máu, dấu răng hằn sâu cơ bắp.

 

Tư Độ đẩy cô , mặc cho cô c.ắ.n mạnh , dùng cơn đau để giữ tỉnh táo.

 

Chợt, buông tay.

 

Cổ tay Khương Bảo Lê thả lỏng, cô lập tức đẩy đàn ông mặt , lùi mấy bước.

 

Chiếc áo sơ mi trắng của đàn ông dính máu, là vết m.á.u do cô cắn.

 

"Giờ thì , tránh xa ."

 

Nửa khuôn mặt đàn ông chìm trong bóng tối của màn đêm, thể rõ biểu cảm, nhưng giọng đầy tàn nhẫn và lực:

 

"Mãi mãi, đừng bao giờ đến gần ."

 

Khương Bảo Lê nén sự tức giận, về phòng, nhanh chóng thu dọn hành lý và hộ chiếu, rời khỏi biệt thự ven biển.

 

Tức c.h.ế.t .

 

Trên mặt, cổ cô, là dấu vết để , cứ như … “.

 

Một cô kéo vali con đường ven biển vắng tanh, bao lâu.

 

Không đèn, cũng bất kỳ ánh sáng chiếu rọi nào, chỉ một vầng trăng cô độc chiếu xuống mặt biển lấp lánh.

 

Khương Bảo Lê bên đường, gió biển thổi trái tim nóng ran của cô, khiến cô bình tĩnh .

 

Lần rời chính là cắt đứt thứ.

 

Khương Bảo Lê nghiến răng đầu về phía biệt thự.

 

Cô tuyệt đối trở thành kẻ đào ngũ giữa chừng, càng bỏ cuộc giữa chừng.

 

Trên đường , cô thấy một chiếc xe màu đen lướt nhanh qua , biến mất về phía biệt thự.

 

Lạ thật, đây là con đường nội bộ của khách sạn, bình thường sẽ xe cộ qua .

 

Vài phút , biệt thự hiện mắt.

 

Đột nhiên, một tiếng "Đoàng" vang lên dứt khoát và rõ ràng.

 

Khương Bảo Lê chợt ngẩng đầu.

 

Căn biệt thự xa xa đó vẫn lặng lẽ bên bờ biển, như thể chuyện gì xảy .

 

Mê Truyện Dịch

Đầu óc cô trống rỗng vài giây, một ý nghĩ điên rồ chợt ùa đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-172.html.]

 

Vừa nãy… chẳng lẽ là tiếng súng?

 

 

Khương Bảo Lê vội chạy về biệt thự ven biển, chiếc xe màu đen lạ mặt mà cô thấy đường lúc nãy đang đậu chắn ngay cửa.

 

Căn biệt thự tối đen một ánh đèn, giống như một tòa lâu đài cô độc sừng sững bên bờ biển.

 

Khương Bảo Lê nhớ lúc cô ngoài, đèn trong biệt thự vẫn sáng.

 

Trong khoảnh khắc, một cảm giác thắt chặt ở tim.

 

Tiếng động nãy…

 

Khương Bảo Lê cũng lớn lên trong môi trường an nhất ở trong nước, theo bản năng cô vẫn cảm thấy suy đoán của quá xa.

 

Cô lấy hết can đảm, cẩn thận đến cửa biệt thự.

 

Cánh cửa khép hờ, ổ khóa b.ắ.n nát vụn, màn đêm đen kịt lặng lẽ tràn từ khe cửa.

 

Khương Bảo Lê dám trong, bèn vòng qua lối lát gỗ ngoài ban công, đến bên ngoài phòng ngủ của Tư Độ, cẩn thận quan sát mà dám phát tiếng động.

 

Dưới ánh trăng, xuyên qua cửa sổ kính sát đất, cô thấy một cái bóng đen lướt qua trong phòng.

 

đó Tư Độ!

 

Dường như đó cũng thấy cô.

 

Giây tiếp theo, một đôi tay vươn lên từ biển, túm lấy mắt cá chân của cô, kéo mạnh cô xuống nước.

 

Tiếng sóng biển che lấp tiếng cô rơi xuống nước. Tai, mắt, mũi cô đều ngập đầy nước biển mặn chát.

 

Khương Bảo Lê theo bản năng giãy giụa, nhưng đó ôm chặt eo cô, đỡ lấy cơ thể cô, giúp đầu cô nổi lên mặt nước để hít thở.

 

"Suỵt…"

 

Giọng quen thuộc vang lên bên tai, thở gấp gáp: "Đừng cử động, đừng phát tiếng."

 

Khương Bảo Lê đầu , thấy khuôn mặt Tư Độ gần trong gang tấc.

 

Cô thở phào nhẹ nhõm, định hỏi chuyện gì đang xảy , nhưng Tư Độ hiệu bảo cô im lặng.

 

Ngay lúc đó, Khương Bảo Lê thấy tiếng cửa sổ mở vang lên đầu. Tư Độ kịp suy nghĩ gì thêm, lập tức kéo Khương Bảo Lê cùng chìm xuống nước.

 

Khương Bảo Lê bơi, chỉ thể dựa cái ôm của từ phía mới chìm xuống.

 

Trong nước, cô gì để bám víu, chỉ đành quấn chặt lấy đàn ông bên cạnh như một dây leo.

 

 

 

Loading...