Khương Bảo Lê   nhíu chặt mày, thái dương nổi gân xanh, da đầu cô tê dại.
 
Anh  rên tiếng nào, cứ thế đưa luồn kim xuyên qua da thịt.
 
Động tác thuần thục, cứ thế tự  khâu  vết thương.
 
Anh lạnh lùng như thể đang xử lý một cái xác vô cảm chứ   cơ thể chính .
 
Quả là một kẻ tàn nhẫn!
 
Khương Bảo Lê vội  mặt ,  dám  tiếp, trái tim nhỏ bé như  siết chặt .
 
Lúc ở  xe, cô còn tưởng   qua khỏi, vì m.á.u cứ chảy mãi  ngừng, thấm ướt  bộ áo sơ mi.
 
Khi , cả suy nghĩ lẫn  thở của cô… đều như ngưng .
 
Dù thường ngày cô  nguyền rủa  c.h.ế.t  cho , nhưng khoảnh khắc đó Khương Bảo Lê mới hiểu rằng cô  hề   c.h.ế.t.
 
Cô   sống, cho dù sống để tiếp tục bắt nạt cô cũng .
 
Cô bằng lòng để  bắt nạt, chỉ cần  còn sống...
 
Đôi mắt đen thẳm của Tư Độ liếc  cô,  bất chợt,  khẽ rên một tiếng.
 
“Anh  ?” Cô lo lắng hỏi.
 
“Đau.”
 
Cô gái nhỏ mang dép lê bước  gần,  dám   vết thương, chỉ dám  thẳng  mắt :
 
“Em  thể giúp gì ?”
 
Tư Độ : “Lấy miếng gạc lên.”
 
Khương Bảo Lê vội  theo, run rẩy cầm lấy miếng gạc trong khay.
 
“Xịt i- ốt, giúp  lau m.á.u .”
 
Cô  ướt miếng gạc bằng cồn,  nhẹ nhàng lau m.á.u  cánh tay .
 
Khi vết m.á.u  lau sạch, vết khâu ghê rợn lộ . Động tác của Khương Bảo Lê càng thêm nhẹ nhàng, sợ   đau.
 
Sau khi lau sạch, Tư Độ tự bôi t.h.u.ố.c lên vết thương,  dùng băng gạc quấn từng vòng một.
 
Máu  ngừng chảy, Khương Bảo Lê thở phào nhẹ nhõm.
 
“Bị dọa sợ ?”
 
“Một chút.” Cô thành thật thừa nhận: “Chuyện tối nay, về   thể khoe cả đời luôn .”
 
Anh khẽ  khẩy: “Chỉ thế thôi?”
 
“Như  mà  còn chê ?” Khương Bảo Lê : “Bị   truy sát đấy! Anh  truy sát mấy   hả?”
 
“Từ nhỏ đến lớn,   lấy mạng  nhiều vô kể.” Tư Độ thản nhiên : “Lần     kịch tính nhất .”
 
“Vậy kể em ,  kịch tính nhất của  là thế nào?”
 
Ánh mắt Tư Độ bỗng trở nên lạnh băng,   một cách vô cảm:
 
“Là khi   bóp cổ ,  đè  c.h.ế.t  giường. Khi đó,  mới sáu tuổi.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-175.html.]
“…”
 
Bị  ruột đối xử như  đúng là một cơn ác mộng kinh hoàng và tàn nhẫn nhất trong tuổi thơ của bất kỳ đứa trẻ nào.
 
Khương Bảo Lê đột nhiên cảm thấy    cũng  chắc  là chuyện .
 
Không khí lặng  trong chốc lát.
 
Mê Truyện Dịch
Tư Độ bước  phòng  việc bên cạnh, mở ngăn kéo bàn, lấy  một khẩu súng, thành thạo kiểm tra đạn  giắt   lưng:
 
“Tin tưởng kỹ thuật b.ắ.n s.ú.n.g của  chứ?”
 
Khương Bảo Lê gật đầu.
 
Mỗi   b.ắ.n bia đều bách phát bách trúng,  từng trượt  nào.
 
“Vài ngày tới, chúng  sẽ ở bên  24 giờ  rời.”
 
Khương Bảo Lê mở to mắt,  ngạc nhiên:
 
“Ý  là kiểu nghiêm túc thực hiện 24 giờ ở cạnh ? Đi vệ sinh cũng   cùng luôn ?”
 
“…”
 
“Cái đó thì khỏi.”
 
Cô liếc quanh căn phòng tổng thống rộng rãi xa hoa, ở giữa phòng ngủ là một chiếc giường tròn.
 
Hơi… mờ ám.
 
“Vậy… tối nay ngủ chung hả?”
 
Tư Độ  đầu ,  chút  tự nhiên, “Ừ” một tiếng.
 
Khương Bảo Lê nhướng mày.
 
Cảm giác như thái độ của Tư Độ bỗng  ngoắt 180 độ .
 
Đột nhiên cô    phản ứng thế nào cho .
 
Cảm giác … giống như rõ ràng   cố gắng hết sức để trèo lên cây hái quả,  mà đột nhiên một cơn gió thổi qua, quả  tự rơi xuống đất.
 
Cô  chuẩn  tâm lý liều mạng để chơi lướt sóng cùng ,  mà còn  kịp chơi gì cả!
 
“Tư Độ, em xác nhận  chút nha.” Khương Bảo Lê lo lắng hỏi: “Ngủ chung, là kiểu “ngủ” mà em đang nghĩ đó… đúng ?”
 
Tư Độ  cô, ánh mắt sâu thẳm:
 
“Em  ngủ kiểu gì?”
 
“Tất nhiên là…”
 
Muốn “ngủ” với  chứ còn gì nữa.
 
Lời  đến miệng   cô nuốt ngược trở .
 
Không   ,      theo phong cách tình yêu thuần khiết mà.
 
Vậy thì “chiến sĩ thuần khiết”… chính là cô đây!
 
“Anh  thương , đương nhiên giường lớn  để  .” Khương Bảo Lê  : “Em  sofa là  .”