Cảm giác … thật dễ nghiện.
 
“Đi  ăn?”
 
“Quán bún gạo của thím Lưu.”
 
“Bất ngờ nha.”
 
“Ừ.”
 
Anh  , tất nhiên cô sẽ  cùng .
 
Vẫn là giờ cao điểm buổi tối, họ vẫn chọn  tàu điện ngầm.
 
Tư Độ vẫn như ,  quen chỗ đông .      còn bực bội như  đầu nữa.
 
Lần ,   theo  Khương Bảo Lê,  khi lên tàu thì tìm một góc ít .
 
Tàu điện ngầm rời khỏi đường hầm, chạy lên cầu vượt biển.
 
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ tàu chiếu , phủ lên nửa khuôn mặt , làn da trắng như đang phát sáng.
 
Một tay  nắm lấy tay vịn, tay  đút túi, lơ đãng thẫn thờ.
 
Khương Bảo Lê   điện thoại, chỉ lặng lẽ ngắm gương mặt tuyệt  của  từ xa.
 
Thật sự   mắt.
 
Rất nhanh   mấy cô gái xung quanh chú ý đến , vài nữ sinh mặc đồng phục cấp ba   suốt chặng đường. Cuối cùng một cô buộc tóc đuôi ngựa lấy hết dũng khí, tiến  gần và hỏi:
 
“Chào ,  là học sinh cấp ba ạ? Có thể cho em xin WeChat  ?”
 
Phải , Tư Độ thật sự trông  trẻ.
 
Đặc biệt khi mặc sơ mi, trông    là một thiếu niên cao gầy, sạch sẽ.
 
Chẳng trách    nhầm là học sinh cấp ba.
 
Tư Độ mỉm  với cô : “   học sinh cấp ba.  là nghiên cứu sinh, chuyên nghiên cứu giải phẫu cơ thể . Nếu cô  nhu cầu liên quan thì  thể liên hệ . Hoan nghênh hiến tặng thi thể.”
 
Nói xong,  đưa WeChat .
 
Khuôn mặt cô gái …  tái mét  còn giọt máu.
 
“Làm phiền .” Cô   trở ,  mấy câu với nhóm bạn. Mấy cô gái  cũng đều biến sắc, lúng túng đẩy  sang toa tàu khác.
 
Anh  đầu , chạm  ánh  của Khương Bảo Lê.
 
Không ngờ Khương Bảo Lê  một  nữa thấy  cảm giác ác ma quen thuộc   .
 
Tên … đúng là bản tính khó dời.
 
“Dọa con gái vui lắm hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-186.html.]
 
“Sợ em ghen.” Tư Độ giải thích, ánh mắt  chút vô tội.
 
Khương Bảo Lê   quen giả vờ như .
 
“Em  bạn trai   bao nhiêu  thích, nên sẽ  ghen.”
 
“Không ghen   vì em    nhiều  thích, mà vì em …” Tư Độ ghé sát tai cô,  thở nóng hổi: “Anh chung thủy cỡ nào.”
 
Khương Bảo Lê ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của .
 
Về khoản  thấu lòng ,  ai qua mặt  .
 
Khương Bảo Lê  nhịn  , nắm lấy cổ áo Tư Độ kéo   gần :
 
“Người như ,  dữ   tính  còn kén chọn, ngoài em  chắc chẳng cô gái nào chịu nổi .”
 
“ , nên  chỉ  thể là của em thôi.” Tư Độ dùng ngón tay xoa nhẹ giữa đôi mày cô:
 
“Nếu một ngày nào đó em  chia tay, hãy nhớ lời em  . Anh  tính,  kén chọn, cũng chẳng ai cần, nên em đừng  đ.á.n.h mất .”
 
Câu    chạm  đúng nỗi đau của Khương Bảo Lê.
 
Cô tựa đầu  n.g.ự.c ,  mặt   khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
 
Biển xanh thẳm, hoàng hôn đỏ rực.
 
Tim  đập mãnh liệt như đang cháy.
 
…
 
Sau khi xuống tàu điện, hai  quét mã thuê hai chiếc xe đạp công cộng, cùng  đạp .
 
Trông họ giống như hai học sinh cấp ba đang lén lút hẹn hò  giờ tan học.
 
Sau khi yêu , Khương Bảo Lê mới nhận  Tư Độ là  khá chu đáo.
 
Trên đường dành cho xe đạp,  vô thức nhường cô  bên , còn   phía trái gần làn ô tô… dù rằng  là  mới tập  xe đạp.
 
Hai  đến  cửa quán bún gạo của thím Lưu,  khóa xe xong thì thấy bên trong   đang  loạn:
 
“Tiền ? Con    tiền! Mau đưa đây!”
 
“Con nợ một đống tiền, chỉ còn   để lật ngược tình thế. Thật đó, chỉ   thôi!”
 
“Mẹ, nếu  còn là  con, thì hãy đưa tiền cho con!”
 
Khương Bảo Lê  cần , chỉ cần  giọng là nhận  đó là Khương Trực - một tên nghiện cờ bạc, con trai thím Lưu.
 
Thím Lưu rơi nước mắt: “Tiền đều  đưa cho mày hết , tao  gì còn nữa, tháng  mày  tới vét sạch  còn gì!”
 
Mê Truyện Dịch
“Buôn bán  như , ngày nào cũng đông khách,  gì mà   tiền? Con  ,   thấy con c.h.ế.t! Con c.h.ế.t   mới nhẹ  đúng ?”