Bẫy Tình Độc Chiếm - Chương 191: .

Cập nhật lúc: 2025-10-25 03:36:02
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Động tác của Tư Độ lập tức khựng .

 

Một lúc , nhẹ nhàng với cô:

 

“Ngày mai, cùng đến một nơi.”

 

 

Khương Bảo Lê ngờ Tư Độ đưa cô đến viện điều dưỡng Mạc Sâm để thăm .

 

khi đến cửa phòng bệnh, Tư Độ khựng , dám bước .

 

Anh luôn nắm tay Khương Bảo Lê, lòng bàn tay lạnh lạnh.

 

Khương Bảo Lê đang do dự điều gì, bèn đề nghị:

 

“Nếu ngại thì em . Nếu tình trạng của dì , hãy nhé?”

 

Mê Truyện Dịch

Tư Độ im lặng một lúc, gật đầu, để hộ lý dẫn Khương Bảo Lê , còn căn dặn:

 

“Đừng để cô thương.”

 

Hộ lý dẫn Khương Bảo Lê phòng bệnh:

 

“Chào bà Tư, đến thăm bà.”

 

Người phụ nữ bên cửa sổ mặc một chiếc áo len xám nhạt, mái tóc dài chải gọn gàng, xõa xuống vai.

 

đang cầm một cây đàn violin, ngón tay khẽ gảy lên dây đàn, phát những âm thanh lộn xộn, thành giai điệu.

 

Khương Bảo Lê mỉm chào phụ nữ bên cửa sổ:

 

“Cháu chào dì ạ.”

 

“Chào cháu.” Tư Uyển ngẩng đầu lên, nở nụ dịu dàng đoan trang: “Dì từng gặp cháu, cháu tên là gì?”

 

“Cháu tên là Khương Bảo Lê ạ.”

 

“Bảo Lê, chào cháu, cảm ơn cháu đến thăm dì. Dì chán lắm.”

 

Khương Bảo Lê thực sự chút kinh ngạc.

 

Người phụ nữ mặt khác với đàn bà điên loạn, tay cầm d.a.o định g.i.ế.c Tư Độ ngày hôm đó.

 

Ban đầu cô còn đề phòng, sợ bà nổi điên hại khác, nhưng giờ thì yên tâm phần nào.

 

“Dì ơi, cháu là… là bạn gái của Tư Độ.” Khương Bảo Lê cẩn thận nhắc đến .

 

“Tư Độ… Tư Độ là ai?” Tư Uyển dường như nhớ rõ .

 

Hộ lý giải thích:

 

“Bà chủ lúc tỉnh lúc mê, thường quên tiểu tổng giám đốc Tư, còn nghĩ mới hai mươi tuổi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-191.html.]

Thì .

 

“Dì ơi, dì một con trai, tên là Tư Độ.” Khương Bảo Lê với bà : “Anh giỏi, bây giờ là tiến sĩ ngành Sinh học, …”

 

kịp xong, hộ lý vội vã hiệu dừng :

 

“Cô Khương, cô đừng nữa. Hôm nay tình trạng của bà chủ đang , cô cũng tình huống hôm tái diễn, đúng chứ?”

 

Khương Bảo Lê hiểu, lẽ Tư Uyển ghét Tư Độ, đến mức… bà xóa bỏ khỏi trí nhớ của .

 

dám nhắc thêm về nữa, cây đàn violin trong tay bà , hỏi:

 

“Dì thích đàn violin ? Cháu thể kéo một bản cho dì .”

 

“Được, dì thích.” Người phụ nữ mỉm đưa cây đàn cho cô: “Dì cũng từng học qua, nhưng hiểu quên hết cách chơi .”

 

Khương Bảo Lê nhận lấy đàn, đặt lên vai một cách thành thạo, nhưng phát hiện dây đàn lạc điệu.

 

Cô chỉnh các nốt, đặt violin lên vai. Một giai điệu dịu dàng và tươi bắt đầu vang lên.

 

Cô kéo bản nhạc “Rose” bi thương nhưng lãng mạn.

 

Khóe mắt Tư Uyển ươn ướt, nhưng bà rõ vì thấy buồn, vì cảm thấy đau lòng.

 

“Hay quá…”

 

Thấy bà vẫn trong trạng thái định, vẻ phát điên như , Khương Bảo Lê định đầu gọi Tư Độ .

 

khi , cửa phòng bệnh trống , chẳng Tư Độ rời từ lúc nào.

 

Khương Bảo Lê khỏi phòng bệnh, dọc hành lang tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy ở cuối hành lang, trong cầu thang thoát hiểm vắng .

 

Anh bậc thang, cầm một điếu t.h.u.ố.c trong tay.

 

Ánh nắng chiếu lên , nhưng vì ngược sáng nên khiến như đang chìm trong bóng tối…

 

Khương Bảo Lê bước từng bước về phía .

 

Điếu t.h.u.ố.c vẫn hút, đầu t.h.u.ố.c cứ cháy âm ỉ.

 

, cũng cô.

 

gì, Khương Bảo Lê vẫn thể cảm nhận tâm trạng của qua ánh mắt u tối .

 

Anh thất vọng.

 

Khương Bảo Lê nên an ủi thế nào, bèn xuống cạnh .

 

“Cứ mỗi đến thăm bà một , bà phát điên một …”

 

Giọng của khàn khàn, mang theo chút giễu cợt:

 

“Về , như tự hành hạ bản , thấy thích khi phát điên, thấy bà điên cuồng cầm d.a.o đ.â.m về phía , lẩm bẩm những lời nguyền rủa… Ít nhất, lúc đó bà vẫn còn nhớ là con trai của bà.”

Loading...