Tư Độ lên tầng hai tìm bạn gái trong phòng nhạc, thấy , sang phòng ngủ cũng trống .
Lúc quản gia Triệu mới lên tiếng: “Cô Khương việc ngoài , là bạn rủ chơi.”
“…”
Anh cố ý về sớm để tạo bất ngờ cho cô.
Cô thì , chẳng thèm đợi chút nào, còn ngoài chơi.
Anh hừ lạnh một tiếng: “Cô bao nhiêu bạn cơ chứ.”
Quản gia sắc mặt Tư Độ , vội giải thích: “Cô Khương sẽ về ngay thôi.”
“Đi ?”
“Không rõ, cô để tài xế đưa , tự gọi xe .”
Thật lòng Tư Độ vẫn bất an. Vì thiếu tự tin, sợ ngày cô sẽ rời bỏ .
Anh lập tức phòng cô, thẳng đến phòng đồ, thấy quần áo túi xách vẫn còn nguyên, cây violin quý giá cũng đặt yên lặng bên cửa sổ, sạc điện thoại màu trắng vẫn cắm tủ đầu giường, lúc mới yên tâm.
Anh , thấy quản gia Triệu cứ cố nhịn .
Anh mím môi : “Cô Khương thật sự chỉ ngoài một lát thôi, ngoài điện thoại thì cô mang theo gì cả.”
“Cậu giữ cái lưỡi của nữa ?”
Quản gia gãi đầu: “ cũng sợ lo mà.”
Vì cô ngoài, Tư Độ thư phòng, chuẩn xử lý chút công việc.
“Cây bút đặt để tặng cho Tư Mạc Trì, xong ?”
“Làm xong .” Quản gia đáp: “ đặt bàn việc của . Là bút Aurora từ Ý, giá một trăm lẻ tám vạn euro.”
“Những thứ cần thêm thêm chứ?”
“Cậu yên tâm, máy lén lắp xong, là công nghệ siêu nhỏ, sạc bằng năng lượng mặt trời qua đầu bút, ngài Tư sẽ phát hiện .”
“Ừ.”
Quản gia lặng lẽ quan sát đàn ông mặt.
Dưới đôi mày sắc lạnh là đôi mắt sâu thẳm và sắc bén.
Dù Tư Mạc Trì là ruột của , dù ông luôn ủng hộ và về phía …
Tư Độ vốn đa nghi, nhiều toan tính.
Cuối cùng vẫn thể tin tưởng ai, ngay cả .
Một như , thể buông bỏ phòng và cảnh giác để bạn gái, thật sự hiếm !
Quản gia cùng thư phòng, ngạc nhiên phát hiện cây bút để bàn việc… biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-195.html.]
“Sao… thế, để ngay bàn mà! Sao mất ?”
Anh hoảng loạn tìm khắp hộp bút bàn.
Tư Độ bất lực: “Cậu để ở đây ?”
“Vâng, nghĩ đây là thư phòng của , gì ai dám chứ. Người giúp việc dọn dẹp cũng thể nào lấy trộm…”
Quản gia Triệu vẫn còn đang tìm, nhưng Tư Độ lên tiếng ngăn :
“Không cần tìm nữa, nó ở .”
Trong căn nhà , ngoài cô nhóc hồ ly nhỏ , chẳng ai dám động đồ của cả.
…
Khi rời , quản gia Triệu tiện tay đóng cửa thư phòng .
Tư Độ mở máy tính bảng, dùng bút cảm ứng để vẽ vời, giải quyết các vấn đề trong thí nghiệm.
Anh tiện tay đeo một bên tai .
Tiếng cô gái nhỏ hắt xì vang lên trong tai .
Khi thích một , ngay cả tiếng hắt xì cũng thấy đáng yêu.
Khóe miệng Tư Độ khẽ cong lên.
"Tớ vẫn đang ở xe." Hình như cô đang chuyện với bạn:
"Ngày mai tớ tới đón nhé?"
"Không cần sợ giao tiếp , tớ cũng mời nhiều bạn. Người tớ quen cũng nhiều, chỉ là bạn nhất của tớ thôi, còn đều là bạn của Tư Độ."
"Trai thì đảm bảo nhé!"
" mà, chỉ nên thôi. Hôm tớ bar với bọn họ, mấy ấm nhà giàu ai cũng kè kè một cô nàng xinh hết."
Nghe , thể đoán cô đang gọi cho Trần Gia.
“Cúp máy đây, tớ đến nơi .”
Cô cúp máy, cất điện thoại, còn lễ phép cảm ơn tài xế mới xuống xe.
Thiết thu âm rõ ràng, lọc hết tạp âm gió, còn thể thấy tiếng đàn cổ tranh vang lên trong nền.
Mê Truyện Dịch
Tư Độ vốn hứng thú lén cô, chỉ xác nhận cây bút đang ở cô mà thôi.
Anh đang định tháo tai xuống thì bất chợt thấy một giọng trầm ấm quen thuộc, đó dịu dàng gọi:
“Bé Lê.”
Khương Bảo Lê bước qua bóng trúc như tranh thủy mặc chiếu lên từ bình phong, tiến phòng Tùng Cư.