Anh phát tiết, bóp cổ cô hỏi cho lẽ.
Nếu cô chịu thật, sẽ bẻ gãy cổ cô.
... bao định mở miệng, lời đều nghẹn .
Nói , mối quan hệ giữa hai sẽ kết thúc trong lúng túng và đau đớn.
G.i.ế.c cô thì sẽ mãi mãi bỏ trong thế giới tối tăm , một , cô đơn.
Cô là tia sáng mà khó khăn lắm mới chạm .
Tư Độ mở rộng vòng tay, ôm chầm lấy cô.
Anh siết chặt, vòng tay dần thắt , chặt đến mức Khương Bảo Lê bắt đầu khó thở, gương mặt cũng bắt đầu đỏ bừng.
Anh vùi mặt hõm cổ cô, hít lấy mùi hương nhẹ nhàng từ mái tóc.
“Tư Độ… ưm… chặt quá …”
Cuối cùng, nới lỏng một chút, ánh mắt cụp xuống con gái mảnh mai yếu đuối như một đóa hồng dễ vỡ trong vòng tay .
Chỉ cần , thể tổn thương cô bất cứ lúc nào.
Tổn thương cô là điều quá dễ dàng.
“Cục cưng…”
Anh thì thầm sát bên tai cô, gọi biệt danh một cách bệnh hoạn và si mê:
“Em thích ôm em ? Thích hôn em ?”
Hơi thở nóng rực, c.ắ.n lấy dái tai cô.
Cơ thể Khương Bảo Lê mềm nhũn, như tan chảy trong lòng :
“Thích chứ, em thích…”
Tay của Tư Độ giữ chặt lấy gáy cô, những ngón tay thon dài từ từ siết lấy mái tóc cô, cho đến khi da đầu dần trở nên căng chặt.
Tư Độ khống chế cô, ánh mắt cô như Tu La địa ngục:
"Vậy thì… mãi mãi đừng rời xa ."
Tư Độ đích bếp, nấu một bát mì mừng sinh nhật cho Khương Bảo Lê.
Tay nghề nấu nướng... thật sự thể khen nổi.
ngắm dáng vẻ đang nấu ăn là một chuyện vô cùng dễ chịu.
Anh mặc chiếc áo ở nhà mềm mại, thắt tạp dề, cả khí chất lẫn đường nét đều trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Khương Bảo Lê quá quen với hình ảnh khoác áo blouse trắng.
Anh lạnh lùng, nghiêm túc, như một tinh dễ tiếp cận.
dáng vẻ đời thường lúc của khiến cô cảm thấy thật quyến rũ.
Một Tư Độ như thế… là mà cô thể chạm tới .
Khương Bảo Lê kìm mà ôm từ phía :
“Đói quá, Tư Độ ơi, đói c.h.ế.t mất đói c.h.ế.t mất .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-199.html.]
Giọng nũng, mềm mại như tơ lụa.
“Xong ngay đây.”
“Em ăn, nấu nhanh nhanh cho em ăn .”
Cô ôm lấy eo , ngẩng đầu đầy tinh nghịch.
Tư Độ siết tay một chút, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ khẽ :
“Không thấy ghê tởm ?”
“Hả?”
“Không thấy bẩn ?” Anh cúi đầu, cô gái đang ôm : “Đêm du thuyền đó, em súc miệng bao nhiêu ?”
“…”
Hôm đó cô thật sự nhà vệ sinh súc miệng bao nhiêu .
giờ nhắc thì thật quá phá bầu khí, cũng tổn thương tình cảm.
“Em đang đến mì mà! Anh đang nghĩ cái gì !”
Mê Truyện Dịch
Khương Bảo Lê giả vờ lấp liếm, đưa tay gõ nhẹ đầu : “Đồ xa!”
Tư Độ khẽ lạnh một tiếng, hỏi tiếp:
“Cục cưng, Thẩm Dục Lâu từng… nấu mì cho em ăn ?”
“Tư Độ, em sắp giận thật đó.”
Khương Bảo Lê nghiêm mặt: “Chúng thể đừng những chuyện ?”
“Sao , giữa chúng còn vùng cấm để trò chuyện ?”
Tư Độ buông sạn chiên, đầu cô .
nụ lạnh.
“Em từng ăn mì Thẩm Dục Lâu nấu.”
Khương Bảo Lê thở dài, thành thật kể:
“Ngoài chuyện đó , giữa em và chẳng gì cả. là em từng thích , cũng từng nghĩ đến việc quyến rũ , nhưng chẳng cảm giác gì với em cả. Nếu điều đó thì…”
Cô kịp hết, Tư Độ nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ:
“Cục cưng, đừng giận.”
Anh vô cùng nhạy cảm với cảm xúc con .
Khương Bảo Lê ôm lấy vòng eo thon gọn của , áp má n.g.ự.c :
“Tư Độ, đôi khi em thật sự hiểu nổi .”
Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô gái:
“Có lẽ, cả hai … vẫn hiểu rõ lắm.”
Bát mì sinh nhật nấu thành một đống bột nhão, Tư Độ chuẩn đổ thùng rác. Khương Bảo Lê ngăn :