Tư Độ tiếp đất bằng lưng, che chở cô ở phía .
May mà mặt đất lá cây dày và đất mềm, giúp giảm lực va chạm khi rơi xuống, nhưng Tư Độ chịu sức nặng của cả hai nên lưng vẫn đau dữ dội.
Anh khẽ nhíu mày.
Khương Bảo Lê ôm trọn trong lòng nên chẳng thấy đau gì, chỉ cảm thấy choáng váng.
Đầu cô ù ù, tứ chi cứng đờ, cô ngây mặt đất.
Cô tưởng … cái mạng nhỏ của c.h.ế.t chắc .
Nỗi sợ như móng vuốt vô hình siết chặt cổ họng cô, khiến cô thở cũng thấy khó khăn.
Ngón tay cô siết chặt lấy vạt áo của Tư Độ, khớp tay trắng bệch.
Cô thật sự sợ, sợ… Cô c.h.ế.t.
Dù lúc nhỏ từng chịu đói chịu rét, dù sống là chuyện cực kỳ gian nan, cô cũng bao giờ nghĩ đến việc tự nguyện từ bỏ mạng sống.
Thím Lưu rằng cô thể sống sót khi rơi xuống biển là một kỳ tích.
Và cô sống.
Tư Độ giơ tay khẽ vẫy mặt cô, xác nhận xem cô còn tỉnh .
Giây tiếp theo, cơn giận trong lòng Khương Bảo Lê bùng lên dữ dội.
Cô giơ tay, tát mạnh một cái:
"Chát!"
Âm thanh vang dội, vang lên đặc biệt rõ ràng giữa rừng.
Mặt Tư Độ cô tát lệch sang một bên, tát đến sững sờ.
Lòng bàn tay Khương Bảo Lê nóng rát, nhưng cô chẳng để tâm, lửa giận trong lồng n.g.ự.c như thiêu rụi cả thể.
Khi còn kịp phản ứng, cô vung thêm một cái tát nữa.
Động tác nhanh mạnh, như trút hết sợ hãi và phẫn nộ ngoài.
Cô tát liên tục, đến mức Tư Độ cũng bật .
Anh một cách điên dại, đôi mắt đen láy khóa chặt lấy cô:
“Cục cưng, tay tê ?”
“Đổi tay khác đ.á.n.h , đau lòng.”
“…”
Con nó, đ.á.n.h mà cũng thấy sướng nữa chứ!
là đồ điên!
Khương Bảo Lê trừng mắt , suýt nữa chọc tức đến c.h.ế.t.
Cô cũng chẳng buồn đôi co với nữa, dậy, loạng choạng lùi mấy bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-207.html.]
Bất kể cô thích đến thì lúc trong mắt cô, chính là một kẻ đáng ghét vô cùng.
Anh suýt nữa hại c.h.ế.t cô!
Anh cần mạng sống, cũng chẳng cần cô sống!
Người Khương Bảo Lê yêu nhất vĩnh viễn là chính bản cô.
Cho nên hành động của Tư Độ lúc nãy giẫm lên giới hạn của cô.
Không thể tha thứ, thể tha thứ...
Mê Truyện Dịch
Những lời c.h.ử.i rủa nghẹn nơi lồng ngực… cuối cùng thốt nổi một chữ nào.
Lồng n.g.ự.c phập phồng, cô đó đầy căm ghét.
Một lúc , Khương Bảo Lê ép bản bình tĩnh :
“Tư Độ, cái dự án sứa bất tử đó, con nó đưa cho ai thì đưa! Bốn ngàn vạn mà Thẩm Dục Lâu hứa với , cũng cần nữa.”
“ từng những lời trái với lòng , từng tổn thương . nợ một câu xin . suýt chút nữa khiến mất mạng, nghĩ… cần gì thêm.”
“Chúng … đến đây thôi.”
Nói xong, Khương Bảo Lê xoay rời .
Tư Độ yên tại chỗ, bóng lưng kiên quyết rời của cô.
Trước nay từng , nỗi đau trong lòng… thể lan sang cả thể xác.
Như thể một phần trái tim moi .
Nỗi đau đó lan từ n.g.ự.c tứ chi, từng dây thần kinh như đang co giật.
Ý niệm duy nhất trong đầu là: cô rời .
Không …
Đã c.h.ế.t cũng c.h.ế.t cùng cô.
Còn sống thì thể để cô rời xa ?
“Khương Bảo Lê.” Tư Độ gọi cô bằng giọng trầm thấp.
Giọng như sợi dây đàn violin kéo căng đến cực điểm: “Anh cho em thì em đừng hòng !”
Khương Bảo Lê đầu , chỉ giơ tay lên.
Ngón giữa, dựng thẳng.
…
Trời bắt đầu lất phất mưa, thời tiết vùng núi đổi thất thường, sương mù cũng dần bốc lên.
May mà Khương Bảo Lê khỏi khu rừng, đến bên đường núi uốn lượn, cô mua một chiếc ô từ một phụ nữ cõng con.
Cô che ô, men theo con đường xuống núi, vẫy tay đón xe.
Đường núi quanh co khúc khuỷu như chẳng điểm cuối. Mưa rơi mặt ô, phát những tiếng lách tách đều đặn.