“Cậu chủ, hôm qua đột nhiên bỏ một lời, lo c.h.ế.t .”
“Vừa tin sạt lở đất, vội chạy vì sợ cô Khương xảy chuyện, màng đến sự an của bản .”
“Trái tim treo lơ lửng suốt cả đêm, chỉ sợ hai xảy chuyện gì ...”
Vẫn là… một sự im lặng đầy lúng túng.
Khương Bảo Lê mặt cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài.
Tư Độ dựa ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lão Hoàng nuốt nước bọt. Lúc dừng đổ xăng ở trạm, ông lặng lẽ móc điện thoại , gửi tin nhắn nhóm [Đội Đặc Nhiệm Sơn Nguyệt Lư]:
Tài xế lão Hoàng: “Cặp đôi trẻ cãi , lúng túng là đây.”
Tài xế lão Hoàng: “ vốn là hướng nội, giờ gồng khuấy động bầu khí, khó cho quá!”
Đại tổng quản nội vụ: “Đừng màu nữa.”
Đội trưởng an ninh: “+1.”
Sứ giả bảo vệ hoa Sơn Nguyệt Lư: “+2.”
Bác gái nhà bếp: “+10000.”
…
Cuối cùng, hai trở về biệt thự Sơn Nguyệt Lư.
Khương Bảo Lê thẳng lên tầng, thu dọn đồ đạc, chuẩn rời .
Cô tiết kiệm đủ tiền .
Cô chuẩn nộp đơn xin học tại Học viện Âm nhạc Hoàng gia London, rời khỏi nơi , nước ngoài du học...
Và sẽ bao giờ nữa.
Thu dọn hành lý xong, cô bước ngoài.
Dưới tầng, quản gia, tài xế và giúp việc xếp thành một hàng, lưu luyến cô.
Khương Bảo Lê lượt cảm ơn từng vì chăm sóc cô trong những ngày qua.
Quản gia cơn mưa phùn ngoài trời, khuyên nhủ:
“Cô Khương, mưa tạnh hãy .”
“ đợi nữa , thể lát nữa mưa sẽ to hơn.”
“Cô đợi chút, để lái xe đưa cô .” Lão Hoàng bước lên một bước, định nhận lấy vali trong tay cô.
“Không cần , gọi xe công nghệ .”
Khương Bảo Lê xong, cũng để ý đến lời níu kéo của họ, kéo vali khỏi biệt thự.
Cô men theo con đường nhỏ núi trong khu dân cư, xuống chân núi.
Mưa bụi li ti rơi mặt ô, phát những âm thanh trong trẻo nhè nhẹ đều đặn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-212.html.]
Những cơn mưa xuân luôn dầm dề thế .
Bước chân cô nhanh chậm, nhưng trong lòng như thứ gì đó vướng mắc, cảm giác nghẹn ngào thể trút nổi.
Cô cảm thấy bực bội.
Một lúc , cô thấy tiếng chuông xe đạp leng keng truyền đến phía .
Tư Độ đang đạp chiếc xe đạp địa hình mà cô từng tặng, song song với cô.
Anh che ô, áo sơ mi nước mưa thấm ướt.
Tóc mái ướt sũng dính sát trán, trông chút nhếch nhác, nhưng đường nét khuôn mặt điển trai càng nổi bật rõ hơn.
Anh vẫn như đầu cô gặp, đến mức khiến nghẹt thở.
Anh đạp xe song song cô một lúc.
Tư Độ bình tĩnh mở miệng:
“Cục cưng, em định ?”
“Về nhà.”
“Nhà?” Anh khẽ : “Đừng là… về nhà họ Thẩm.”
“…”
Câu sức sát thương lớn.
Khương Bảo Lê rõ ràng cảm thấy như đ.â.m trúng chỗ đau.
Phải , trời đất bao la, cô chẳng nơi nào gọi là nhà.
“Tư Độ, đuổi theo đây là để châm chọc ?” Khương Bảo Lê cam lòng, nghiêng đầu liếc một cái.
“Không .”
Tư Độ đạp xe xiêu vẹo: “Anh đuổi theo em… là để cho em một mái nhà.”
“Anh chọc c.h.ế.t ?” Khương Bảo Lê bật thành tiếng: “Câu thật chẳng giống phong cách của chút nào. Chắc nhiều tiểu thuyết tổng tài bá đạo Tấn Giang quá đấy.”
“Anh giao dự án sứa bất tử cho Thẩm Dục Lâu, em sẽ nhận bốn ngàn vạn.”
Giọng Tư Độ trầm thấp: “Bốn ngàn vạn, đủ để em mua một căn nhà tử tế ở bất kỳ thế giới, sẽ ai thể phiền em nữa. Kể cả… .”
Bước chân của Khương Bảo Lê bỗng chốc khựng , tay siết chặt lấy tay cầm vali.
Rồi, cô tiếp tục bước :
Mê Truyện Dịch
“Được thôi, thì phiền thực hiện lời hứa.”
Đột nhiên, chiếc xe đạp của Tư Độ chắn ngang mặt cô, chặn đường cô :
“Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Caston, ở đó… với ba ngày cuối cùng.”
…
Khương Bảo Lê ở bên ba tháng , cũng chẳng ngại ở thêm ba ngày nữa.