Khương Bảo Lê  dòng tin nhắn, cảm thấy...  thật lạnh lùng.
 
Phong cách ,  giống ai đó thế  .
 
Dù   nữa, nhận  offer cũng là điều đáng mừng. Cuối kỳ, thủ tục tại Học viện Hưu Đốn cũng diễn  suôn sẻ,  ai  khó cô.
 
Ngay cả trưởng phòng hành chính Học viện Âm nhạc cũng  còn  cô với ánh mắt lạnh lùng như  nữa.
 
...
 
Ngày lên đường, Thẩm Dục Lâu gửi cho Khương Bảo Lê mấy tin nhắn, hỏi cô bay lúc mấy giờ,  đến tiễn cô.
 
 cô  trả lời.
 
Khương Bảo Lê bước  sảnh chờ sân bay,  cạnh cửa kính lớn,  bầu trời u ám bên ngoài.
 
Bỗng nhiên, mưa gió ập đến.
 
Hôm nay là ngày mưa giông, sấm chớp ầm ầm.
 
Bầu trời nặng nề như đổ chì, khiến lòng  cũng trở nên bức bối.
 
Đứng  cửa kính, Khương Bảo Lê   kìm  mà nghĩ đến Tư Độ.
 
Cô vẫn nhớ  chơi game ở quán bar, Hàn Lạc hỏi Tư Độ sợ gì nhất,  trả lời  sợ sấm sét.
 
Một tia sét chói lòa xé tan tầng mây, x.é to.ạc cả bầu  khí u ám,  đó là tiếng sấm rền vang cả bầu trời.
 
Khương Bảo Lê nắm c.h.ặ.t t.a.y kéo vali, lòng nghẹn ngào đến nghẹt thở.
 
"Không   nữa, mãi mãi    nữa..."
 
Cô như tự thôi miên chính , bước nhanh hơn.
 
Cô tưởng rằng chỉ cần  đủ nhanh là  thể bỏ  tất cả những lưu luyến và đau khổ phía ...
 
 càng bước nhanh, nỗi đau trong tim càng rõ rệt, như  ai đó dùng vật cùn đục từng chút một, m.á.u chảy ròng ròng.
 
Những ngày bận rộn  thủ tục, cô luôn ép bản   nghĩ đến , cũng tạm .
 
 khi thực sự   giây phút chia ly,  ký ức ùa về, trái tim như  bọc trong túi nilon, nghẹt thở đến gần như  ngừng đập.
 
Ngoài  nhảy dù đó , Tư Độ  từng  điều gì   với cô.
 
Ngược , chính cô mới là  tiếp cận  với mục đích  thuần khiết.
 
Không ... xuất phát từ tình yêu.
 
  vẫn chấp nhận.
 
Khương Bảo Lê mong Tư Độ hận cô, càng sâu càng , đừng yêu cô nữa.
 
Như , lòng cô sẽ dễ chịu hơn một chút.
 
Cô kéo vali, bước  loạng choạng.
 
Cô   , vì   mất mặt.
 
 nước mắt vẫn  ngừng chảy,  mờ cả tầm …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-225.html.]
 
Cô đưa tay lau vội, nhưng càng lau  càng lem nhem...
 
Khương Bảo Lê  để ý, bước hụt  thang cuốn tự động dành cho hành khách. Cơ thể cô đổ mạnh về phía , suýt nữa thì ngã nhào.
 
Đột nhiên, một đôi tay rắn chắc nắm lấy cánh tay cô, kéo cô  thẳng dậy.
 
Khương Bảo Lê ngẩng đầu, thấy một  đàn ông trung niên tóc mai điểm bạc.
 
Bộ vest thẳng thớm, gương mặt tuấn tú đĩnh đạc, khí chất trầm .
 
Cô sững sờ, cứ ngỡ  gặp  minh tinh màn ảnh tầm cỡ nào đó.
 
Dáng vẻ , khí chất ... dù  là  hạng A  bên cạnh cũng  chắc  nổi bật hơn ông .
 
Đàm Ngự Sơn cảm thấy cô  chút quen mặt, nhưng thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô, ông  cũng lịch sự   chằm chằm, chỉ khẽ liếc   .
 
Giọng ông bình thản và trầm  như núi:
 
"Không  chứ?"
 
"Dạ  , cảm ơn ạ."
 
Khi Khương Bảo Lê   vững, ông  lịch sự rút tay về.
 
Đàm Ngự Sơn vẫn giữ  cách đúng mực giữa  xa lạ,  hỏi gì thêm, chỉ nhắc nhở:
 
"Đừng  nữa, phía  là cửa hải quan . Cháu như ... dễ khiến   hiểu lầm đấy."
 
Mê Truyện Dịch
"À, ."
 
Ông    trai,   lịch thiệp.
 
Khương Bảo Lê lấy khăn giấy che  khuôn mặt ửng đỏ, nhanh chân bước về phía cửa hải quan.
 
Đàm Ngự Sơn  theo bóng lưng cô, ngẩn ngơ  lâu.
 
...
 
Sau khi qua cửa hải quan, trong 30 phút chờ lên máy bay, Khương Bảo Lê vẫn  kìm  mà gọi cho Tư Độ.
 
Điện thoại... reo  lâu.
 
Cô tưởng  sẽ   máy.
 
 ngay khi cô chuẩn  cúp máy.
 
Đầu dây bên  bỗng bắt máy.
 
Cô  thấy  thở nặng nề của , nhưng    gì.
 
Cô nghĩ, chắc  hận cô lắm, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức… vẫn  g.i.ế.c cô.
 
Cuộc gọi , cô cũng   nên  gì.
 
Im lặng hồi lâu, cô lên tiếng .
 
Cô cố gắng giữ giọng điệu dịu dàng và bình tĩnh nhất,  với :