"Tư Độ, học violin luôn là ước mơ của em. Trước đây cơ hội, bây giờ , nên em ."
"Từ nhỏ đến lớn, em luôn cảm thấy như một chú chuột hamster nuôi nhốt, dù cố gắng chạy loạn xạ thế nào cũng thể thoát khỏi chiếc hộp nhựa vuông vức đó. Xuất của em định sẵn rằng em thể thấy thế giới rộng lớn hơn..."
"Thẩm Dục Lâu đưa em khỏi chiếc hộp nhỏ đó. Còn , cho em thấy cuộc sống mà em luôn ước ao..."
Đầu dây bên vẫn bất kỳ phản hồi nào, yên tĩnh đến mức như cô đang chuyện với một ở thế giới khác.
Khương Bảo Lê cố nén cảm giác chua xót dâng trào trong lồng ngực, ngoài cửa sổ. Mưa gió mỗi lúc một lớn, sấm chớp rền vang.
"Tư Độ, em thích . Sau , chắc chắn sẽ yêu hơn em."
Một lúc , giọng nam trầm khàn vang lên: "Cút, đừng bao giờ nữa."
Tút tút tút, cuộc gọi ngắt.
Khương Bảo Lê từ từ buông điện thoại xuống, bên cửa kính lớn ngắm những hạt mưa như những mũi kim rơi lộp bộp xuống mặt kính.
Cô dành hơn nửa tiếng để bình tâm .
Loa thông báo vang lên, đến giờ lên máy bay .
Cô cầm vé, kéo vali, hành lang dẫn lên máy bay, tiến khoang hạng nhất đơn.
Trong khoang hạng nhất, mỗi một buồng riêng, rộng rãi sang trọng, bên cạnh ghế da mềm mại còn một chiếc giường lớn thoải mái, bàn còn nến thơm và hoa tươi.
Tiếp viên hàng mỉm duyên dáng, dịu dàng hỏi: "Cô dùng rượu vang cà phê ạ?"
Khương Bảo Lê lắc đầu, cất vali gọn gàng, xuống ghế xin tiếp viên một chiếc ghim chọc khe sim điện thoại.
Ngay khi cô định tháo sim, cắt đứt liên lạc với quá khứ...
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Nhìn thấy hai chữ nhấp nháy màn hình, trái tim Khương Bảo Lê một nữa rơi tự do từ độ cao vạn mét...
Bàn tay run nhẹ, cô bắt máy.
Cô tưởng cam tâm gọi điện để đe dọa, nhưng ngờ , đầu dây bên vang lên giọng … từng yếu đuối và cầu khẩn đến :
"Cục cưng, bên ngoài mưa to quá..."
"Anh ."
Giọng khàn đặc, nghẹn ngào: "Có thể đừng ... đừng rời xa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-226.html.]
Giọng nghẹn ngào, giống như bé năm nào hoảng hốt trốn trong tủ quần áo c.ắ.n tay một trong cơn mưa lớn.
Trái tim Khương Bảo Lê như ai ghìm chặt, đau đến thở nổi.
Tư Độ buông bỏ tất cả tự tôn và kiêu hãnh, nén tiếng nấc, cầu xin: "Đừng rời xa . Anh hứa sẽ bắt nạt em nữa, cũng ép buộc em điều gì nữa. Anh đòi hỏi em c.h.ế.t vì , nhưng nguyện sống vì em. Anh cũng cần em yêu nhiều, chỉ cần… để yêu em là đủ..."
"Xin em... đừng bỏ một ."
Lời van xin đầy tuyệt vọng và thấp hèn đến thế, dù là sắt đá cũng mềm lòng.
Mà cô… sắt đá.
Mê Truyện Dịch
Trái tim cô đau đến nghẹt thở, cô vội vàng tháo dây an , hấp tấp lấy vali từ khoang hành lý, loạng choạng chạy về phía cửa máy bay.
Trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Quay về, cô về.
Ngoài mưa to thế...
Sao cô thể bỏ một ?
máy bay bắt đầu lăn bánh.
Tiếp viên thấy cô tháo dây an , vội chạy đến ghì cô xuống ghế, nhanh chóng thắt dây an cho cô.
Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ lướt qua vun vút, lý trí của Khương Bảo Lê dần trở . Cô nghẹn ngào điện thoại:
"Không kịp nữa , Tư Độ… em ."
Đầu dây bên lặng ngắt như tờ.
Một lát , khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày. Giọng khàn đặc, từng chữ:
"Vậy thì chúc em tương lai rực rỡ."
"Mãi mãi, đừng ."
Mùa hè ở London quá nóng, ánh nắng chan hòa, thỉnh thoảng những cơn mưa rào bất chợt.
Vào những ngày mưa, tâm trạng của Khương Bảo Lê tự nhiên trở nên u uất một cách khó hiểu.
Cô dồn hết thời gian việc học violin, duy trì trạng thái tập trung, bận rộn để còn tâm trí nghĩ về khiến lòng day dứt.
Cô trở thành một cô gái tệ bạc, nhưng bản tính vốn quá lương thiện, cô chẳng thể nào trở thành như ...