Bẫy Tình Độc Chiếm - Chương 229: .

Cập nhật lúc: 2025-10-28 02:18:14
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giờ đây, Thẩm Đình Sơn gần như giao bộ Thẩm Thị tay .

 

Khương Bảo Lê thường xuyên thấy các bản tin tài chính ở cảng đảo.

 

Nghe , hiện là doanh nhân trẻ tuổi triển vọng nhất cảng đảo, chỉ Tư Độ.

 

Đây là đầu tiên cô chủ động gọi cho Thẩm Dục Lâu, xúc động:

 

“Bé Lê, theo dõi kênh video của em, em mặc Hán phục ..."

 

Không để hết câu, Khương Bảo Lê ngắt lời:

 

"Thẩm Dục Lâu, cái c.h.ế.t của Quảng Lâm... liên quan đến ?"

 

Đầu dây bên im lặng.

 

Một lúc , Thẩm Dục Lâu khẽ :

 

"Bé Lê, em nghĩ là ?"

 

Khương Bảo Lê dắt mũi, giọng trầm xuống:

 

"Anh Dục Lâu, em ghi âm. Em gọi cho chỉ để hỏi rõ chuyện . Em hại , cũng gài bẫy ."

 

Lúc , tâm trí của Khương Bảo Lê vững vàng hơn nhiều, cảm xúc cũng định hơn .

 

còn hận Thẩm Dục Lâu vì phản bội tình yêu của cô như đây.

 

Ngày đó, cô quá nhạy cảm, quá yếu đuối, luôn lo lo mất, và chỉ đặt cảm xúc của bản lên hàng đầu.

 

Thật... trẻ con.

 

Anh một tương lai tươi sáng, điều đó gì sai?

 

Chẳng … cô cũng thế ?

 

"Em hy vọng, chuyện đó do ." Cô chân thành .

 

Nghe giọng cô dịu , còn gọi là " Dục Lâu" mà là giọng điệu mỉa mai như , Thẩm Dục Lâu cảm thấy lòng ngổn ngang trăm mối, thậm chí... chút xúc động đến vỡ òa.

 

Từ khi cô rời , ở cảng đảo, như kẻ lạc lõng giữa hoang đảo.

 

Không còn ai để lời thật lòng, sự cô độc nuốt chửng .

 

Mỗi ngày đều đeo mặt nạ, mà mặt nạ đeo lâu thì thể tháo xuống nữa.

 

Không Khương Bảo Lê, thậm chí là ai.

 

Giờ đây, mới hiểu đ.á.n.h mất thứ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-229.html.]

 

"Bé Lê, gì cả, cũng sai." Giọng trầm khàn: "Em nghĩ sai ? Lẽ nên thế ?"

 

"Em . Thẩm Dục Lâu, đừng hỏi em."

 

Khương Bảo Lê đ.á.n.h giá hành động của , cô hiểu rõ một điều: "Chưa từng nếm trải nỗi đau của khác thì đừng khuyên sống thiện".

 

Cô hạ giọng:

 

"Em chỉ ... khi bà c.h.ế.t, ... thấy lòng bình yên ?"

 

Thẩm Dục Lâu suy nghĩ lâu, thành thật trả lời:

 

"Anh cảm thấy trống rỗng, trống rỗng đến đáng sợ. Bé Lê, em ở bên, như ... mới an lòng. Khi nào em trở về? Em.. còn trở về nữa ...?"

 

Giọng khàn khàn, như một ... đang lạc lõng và tuyệt vọng.

 

"Không."

 

Khương Bảo Lê trả lời dứt khoát: “Em gọi cho chỉ để hỏi chuyện của Quảng Lâm thôi. Nếu thì coi như em từng hỏi."

 

Đầu dây bên im lặng gì.

 

Trước khi cúp máy, cô vẫn nhắc nhở một câu chân thành: "Thẩm Dục Lâu, những việc một khi thì sẽ thể đầu... Anh tự lo cho ."

 

"Vậy là em vẫn còn quan tâm đến ." Giọng như kẻ sắp c.h.ế.t đuối vớ phao cứu sinh: "Là do đủ mạnh. Em luôn một cuộc sống hơn. Hãy chờ , sẽ một ngày mạnh mẽ hơn cả Tư Độ. Đến lúc đó... sẽ đến đón em."

 

"Thẩm Dục Lâu!"

 

Khương Bảo Lê bực bội, lớn tiếng: "Đừng đổ tham vọng của lên đầu em. Dù trở thành giàu nhất thế giới, cũng chẳng liên quan gì đến em."

 

Nói xong, cô tức giận cúp máy.

 

Mê Truyện Dịch

...

 

Hai bạn cùng phòng, Tô Cảnh và Đường Thiên Thiên khỏi nhà hàng. Mỗi một bên khều vai Khương Bảo Lê trêu chọc:

 

"Gọi cho ai thế?"

 

"Một bạn thôi."

 

"Bạn? Hay là bạn trai?"

 

"Cậu bạn trai á? Ở bữa tiệc thì lạnh như băng, giống hệt mỹ nhân băng giá. Richard theo đuổi suốt ba tháng, tuần còn lái hẳn một chiếc Audi R8 tới tận ký túc xá rủ ăn, kiêu lắm, lúc xuống tầng còn chẳng thèm liếc một cái."

 

Đường Thiên Thiên cảm thán: "Tội nghiệp Richard."

 

"Berry, chẳng lẽ thích con gái? Vậy cân nhắc tớ thử xem?" Tô Cảnh dí sát mặt cô, chu môi định hôn một cái.

Loading...