Quả thực hấp dẫn, Khương Bảo Lê cũng khỏi d.a.o động.
Đêm ngày nghiệp, cô vẫn ký hợp đồng công việc nào.
Hai bạn cùng phòng thu dọn xong hành lý, chuẩn về nước, còn vali của Khương Bảo Lê vẫn trống rỗng.
Thấy cô băn khoăn mãi, họ đề nghị cô tung đồng xu, để ông trời quyết định.
Khương Bảo Lê đồng ý.
Tô Cảnh đưa cho cô một đồng 10 xu:
"Nào, quyết định thế nhé! Mặt nữ hoàng Elizabeth ngửa lên thì ở Anh, mặt sư tử ngửa lên thì đặt vé máy bay, ngày mai cùng về cảng đảo cùng bọn tớ."
Khương Bảo Lê căng thẳng gật đầu, cầm lấy đồng xu, hít sâu một .
Cô búng ngón tay, đồng xu vút lên , xoay tít rơi xuống lòng bàn tay, cô nhanh chóng nắm chặt .
Hai cô bạn sốt ruột thúc giục cô mở tay xem kết quả.
Khương Bảo Lê hít một thật sâu, mở lòng bàn tay.
Gương mặt nghiêng của nữ hoàng Elizabeth II hiện rõ.
"A~"
"Haizzz."
Mê Truyện Dịch
Tô Cảnh và Đường Thiên Thiên thở dài thất vọng, vỗ vai Khương Bảo Lê: "Xem , trời định ở London ."
Khương Bảo Lê chằm chằm đồng xu, lồng n.g.ự.c nghẹn như thể thở cũng đoạt mất.
"Làm gì chuyện chỉ tung một , thử nữa. Nếu vẫn là mặt Nữ hoàng thì đó là ý trời." Khương Bảo Lê xong nhanh tay tung đồng xu nữa.
Lần , cô mở lòng bàn tay , vẫn là mặt nữ hoàng Elizabeth II.
Tô Cảnh và Đường Thiên Thiên biểu cảm thất vọng rõ mồn một của Khương Bảo Lê, ngập ngừng hỏi: "Ờ… là thêm một nữa?"
Khương Bảo Lê đáp luôn: "Được!"
"…"
Cô hít một thật sâu, chắp tay cầu nguyện khẩn thiết, mong trời cao cho một đáp án đúng đắn.
Đồng xu thứ ba bay lên, rơi xuống.
Câu trả lời của ông trời, vẫn y như hai .
Khương Bảo Lê đờ đẫn hình ảnh nữ hoàng, thở gần như nghẹn .
Tô Cảnh giật phắt đồng 10 xu từ tay cô, tức tối : "Tung gì nữa! Rõ ràng trong lòng đáp án còn gì! Cậu trở về cảng đảo!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-238.html.]
Đường Thiên Thiên gật đầu lia lịa: " đấy! Số mệnh do nắm giữ, rõ ràng trong lòng lựa chọn , để ông trời quyết định hộ?"
Khương Bảo Lê buột miệng: "Tớ chỉ về vì cái chức concertmaster thôi!"
Không khí im lặng một giây.
Tô Cảnh thở dài: "À… hình như ai nghi ngờ chuyện đó cả."
"…"
Đêm đó, Khương Bảo Lê trằn trọc ngủ , ngón tay lướt lên lướt xuống trang đặt vé máy bay.
Cô vẫn thể quyết định.
Cho đến khi cô lướt vòng bạn bè WeChat, thấy một bài đăng của Thẩm Gia Thanh.
Trong ảnh, bé giường bệnh, chân bó bột, dáng vẻ đáng thương, dòng chữ kèm là:
"Ở bệnh viện mà vẫn bài tập, học sinh tiểu học thật tội nghiệp. [mắt rưng rưng]"
Khương Bảo Lê lập tức gọi điện về hỏi thăm tình hình của Thẩm Gia Thanh.
Cậu ngoan, nhẹ nhàng an ủi cô: "Không chị. Có một chiếc xe tuân thủ luật giao thông, vượt đèn đỏ, em va nhẹ. Bác sĩ gãy xương chân , nghiêm trọng, cũng ảnh hưởng đến việc ."
"Em cẩn thận một chút, khi qua đường nhớ ."
"Vâng, em ." Thẩm Gia Thanh ngập ngừng một lúc hỏi: "Chị… bao giờ chị về?"
"Chị cũng chắc nữa."
"Chị về , em thật sự nhớ chị."
Khương Bảo Lê cũng thể cho một câu trả lời chắc chắn, chỉ sẽ suy nghĩ thêm.
Cúp máy xong, cô lập tức gọi cho Thẩm Dục Lâu.
Thẩm Dục Lâu vui vẻ bắt máy, giọng lộ rõ sự vui mừng: "Bé Lê, cuối cùng em cũng gọi cho …"
"Tai nạn của Gia Thanh…" Khương Bảo Lê thẳng vấn đề, giọng trầm xuống: "Có do ?"
Đầu dây bên im bặt.
Một lúc , Thẩm Dục Lâu thở dài khe khẽ: "Em gọi cho … chỉ để hỏi chuyện thôi ?"
Trên đời , ai hiểu hơn cô.
Sự nhẫn nại, tính toán, tham vọng của .
Và cả thủ đoạn tàn nhẫn của .
"Thẩm Dục Lâu, dù thế nào nữa, bao năm qua Gia Thanh từng gì hại . Anh đừng bắt nạt em ." Giọng Khương Bảo Lê lạnh như băng: "Em chỉ là một đứa trẻ, hiểu chuyện gì cả, luôn coi như trai ruột mà yêu quý."