Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 106: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mua thêm hàng

 

Phúc Nha ngoan ngoãn ‘ồ’ một tiếng, một bên xem bọn họ đếm tiền đồng.

 

Trừ chi phí, kiếm gần hai trăm năm mươi văn.

 

Cả nhà vui mừng đến nỗi ai nấy đều mày râu phơi phới, ngớt.

 

“Một ngày hai trăm năm mươi văn, một tháng là gần tám lạng bạc.”

 

Huệ Nương lẩm bẩm , mặt đầy ý .

 

Mặt mày hồng hào.

 

Cuối cùng cũng một khoản thu lớn, đến nỗi đủ chi tiêu.

 

Phải vét cả đáy túi mới thể đóng tiền học cho bốn thằng nhóc.

 

“Không tệ tệ, Phúc Nha nhà chúng thật thông minh!”

 

Ngô lão thái thái hết lời khen ngợi Phúc Nha, khen đến mức mặt nàng đỏ bừng, nhịn ưỡn n.g.ự.c lên.

 

, nàng chính là thông minh!

 

Thông minh nhất!

 

“Nương, mà còn khen nữa, cái đuôi của nàng sẽ vểnh lên tận trời mất.”

 

Huệ Nương bộ bất mãn trách yêu, cả nhà xong đều vui vẻ.

 

Tiếng ngừng nghỉ.

 

Phúc Nha ôm lấy khuôn mặt, tươi cảnh .

 

Thật quá, cái nhà .

 

Phúc Nha trong lòng khẽ thở dài, một tia cảm ơn ý nghĩ về tên thực tập quỷ sai câu sai hồn .

 

Chỉ trong một khoảnh khắc, bên cảm nhận .

 

Mừng đến phát .

 

【Cha ơi~ tên nhóc hỗn đản cuối cùng cũng cho con nguyện lực !】

 

Tên thực tập quỷ sai ngất trong gian.

 

Tỉnh còn tiếp tục bận rộn cho gà cho vịt ăn.

 

Làm những việc , một chút cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

 

Thật là dở dở .

 

 

“Cốc cốc.”

 

“Phúc Nha ở nhà ?”

 

Ngoài sân, một giọng quen thuộc vang lên.

 

Da gà của Phúc Nha lập tức nổi lên.

 

Cái tên béo mập đó đến nữa!

 

Rốt cuộc là đến gì chứ.

 

“Ê, !”

 

Lâm Nương vội vàng dậy mở cửa.

 

Cúi đầu xuống, tiểu béo mập mặc cẩm phục ngẩng đầu khó nhọc Lâm Nương.

 

Lâm Nương cúi đầu, ngẩn một lát.

 

“Ngươi, ngươi tìm Phúc Nha nhà ?”

 

Đứa trẻ là ai ?

 

Một đôi giày thêu tiên phong đập mắt Lâm Nương.

 

Hơi ngẩng đầu, nàng thấy một cô bé xinh xắn như ngọc điêu khắc, ăn mặc lộng lẫy.

 

“Chào dì, con là Lục Linh Cẩm, chúng con đến tìm Phúc Nha.”

 

Phúc Nha thò đầu , nghiêng nghiêng đầu.

 

“Tìm ?”

 

Hai vị tổ tông sống đến .

 

Lục Lệnh Du từ phía bên .

 

.”

 

Phúc Nha:…

 

Sao cứ như t.h.ả.m đỏ , hết đến khác .

 

“Mời .”

 

Phúc Nha cũng tiện để bọn họ cứ đợi ở cửa, giơ tay mời.

 

Quay đầu thấy các bá bá thẩm thẩm cùng xe ngựa, gật đầu.

 

“Chào các thúc thúc thẩm thẩm~”

 

Đóng cửa.

 

Ngoài sân, phu xe ngay ngắn, thong thả ăn một miếng bánh nhân thịt.

 

Thơm quá ~

 

“Nhà Ngô Thủ Nghĩa , đúng là sắp một bước lên trời , quan huyện thừa bên đến đây bao nhiêu .”

 

Tề Tú Hoa c.ắ.n răng giậm chân.

 

là vận ch.ó ngáp ruồi!”

 

Dựa mà nhà bọn họ vận khí đến !

 

Lại thể quan huyện thừa đại nhân yêu mến!

 

Cái vận may , lẽ là của nhà bọn họ mới .

 

Lâm Tú Phân dựa chứ?

 

“Tiểu nhân đắc chí.”

 

Tề Tú Hoa tức giận trừng mắt cửa sân, the thé mắng.

 

“Ngươi cứ ghen tị .”

 

Dì Hồng Anh lườm một cái, bỏ .

 

Đến xem một chút là , ai cùng nàng khác chứ.

 

Rõ ràng thấy nhà Ngô Thủ Nghĩa sắp cất cánh !

 

Không hớt hải bám víu thì thôi.

 

Lại còn đối đầu.

 

Thật ngốc!

 

 

Lục Lệnh Du mặt Phúc Nha, lưỡng lự mở lời xin thế nào.

 

Kết quả Phúc Nha căn bản thèm .

 

Quay đầu thẳng sang Lục Linh Cẩm.

 

“Tìm chuyện gì thế?”

 

Lục Linh Cẩm giật giật khóe môi, che mặt.

 

“Đến tìm ngươi…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-106.html.]

Xin đó.

 

Mèo Dịch Truyện

, tên nhóc gì cả?

 

Bị câm ư?

 

Lục Lệnh Du chống hai tay hông, đến mặt Phúc Nha.

 

Ánh mắt Phúc Nha đảo qua, vượt qua Lục Lệnh Du, chính là chịu xin .

 

Khiến khóe miệng Lục Lệnh Du cũng kìm mà giật giật.

 

Quả nhiên vẫn là tâm tính trẻ con.

 

“Lệnh Du, ngươi chuyện với Gia Nghi .”

 

Gia Nghi.

 

Phúc Nha nghiêng mắt một cái, cũng hỏi vì tên .

 

Chẳng rõ ràng đó .

 

Người là con trai huyện thừa, xem hộ tịch của một vẫn dễ dàng.

 

Lục Lệnh Quân đỏ bừng mặt, chút thẹn quá hóa giận vì ca ca ruột vạch trần.

 

Chẳng mấy chốc, rụt rè mặt Phúc Nha.

 

“Xin , nên cho ăn.”

 

Hắn cảm thấy chuyện đều là do câu cho ăn” của .

 

Nên mới khiến Ngô lão thái thái sợ đến mức quỳ sụp xuống.

 

Phúc Nha giữ chặt khuôn mặt.

 

“Không , bắt nạt .”

 

Đùa , nàng sẽ đời nào thừa nhận một đứa bé thực sự chỉ mới hai tuổi bắt nạt.

 

Nhìn hai tiểu hài tử bộ dạng , Lục Linh Cẩn nhịn cong môi .

 

Thật đáng yêu quá.

 

“Hôm nay chúng đến đây, còn một chuyện.”

 

Lục Lệnh Du thấy xong, nghiêng , ánh mắt dừng Ngô lão đầu.

 

Ở đây, nam nhân lớn tuổi nhất, hẳn là bậc ông nội.

 

Ngô lão đầu dậy, một cách tự nhiên: “Chuyện gì ?”

 

Ngàn vạn đừng là chuyện gì !

 

Lục Lệnh Du bảo ông đừng căng thẳng như , nhưng trời sinh tính tình lạnh nhạt.

 

Lại mở miệng , chỉ kín đáo gật đầu.

 

“Mấy loại quả đó, phụ mua hai giỏ, một giỏ đầy ắp quả hồng, và một giỏ đầy ắp nho rừng, giá tiền tính gấp đôi.”

 

Không , hai loại quả ... thê ăn, ầm ĩ đòi cho bằng .

 

lượng tăng gấp đôi.

 

Chỉ là các nàng hái nhiều như .

 

Phúc Nha trong lòng khẽ động.

 

Gấp đôi, là một trăm lượng bạc.

 

Thật giàu a...

 

Phúc Nha liếc Ngô lão thái thái, ngầm gật đầu.

 

Ngô lão thái thái hiểu ý, tiến lên .

 

“Có thể, nhưng hôm nay chúng kịp hái.”

 

Lục Lệnh Du tin những loại quả phẩm chất như là quả dại, nhưng gia đình họ .

 

Vậy thì cứ tính như .

 

nhà bọn họ cũng chỉ cầu một hương vị.

 

Bọn họ cầu tài.

 

Vậy thì còn gì hơn.

 

“Ngày mai đến lấy.”

 

Lục Lệnh Du như , thông thường câu tiếp theo là sẽ về.

 

Lục Lệnh Quân hớp một ngụm nước bọt, chớp chớp mắt Ngô lão thái thái.

 

Người già mà, thường sức đề kháng với những đứa trẻ mập mạp như .

 

Nhịn mỉm toe toét.

 

“Ta cũng ~ Nhớ để dành cho một giỏ nhé~”

 

Lục Lệnh Du vô tình từ chối.

 

“Không cần một giỏ, một rổ là .”

 

Lục Lệnh Quân mếu máo qua, bĩu môi.

 

Một rổ, đủ ai ăn chứ~

 

“A Đại.”

 

Thị vệ mang đao bên cạnh lập tức lấy hộp thức ăn trong tay .

 

“Món mới Lệ chi nhục của Bách Vị Lầu phủ thành, nếm thử xem , chúng sẽ quấy rầy nữa.”

 

Ngô lão thái thái sủng ái mà sợ hãi tiến lên từ chối.

 

Nào ngờ sức lực của bà đẩy nổi thiếu niên Lục Lệnh Du mới mười mấy tuổi.

 

Đành nắm chặt trong tay, chút ngơ ngác.

 

“Chúng đây.”

 

Lục Linh Cẩn một tay che miệng Lục Lệnh Quân, một tay vẫy chào Phúc Nha.

 

“Phúc Nha~ Lần đến tìm chơi nhé~”

 

Phúc Nha gật đầu, bọn họ xa.

 

Ánh mắt dừng hộp thức ăn.

 

Lệ chi nhục?

 

Sẽ mùi vị thế nào nhỉ?

 

Nghe vẻ là vị ngọt.

 

Tối nay chắc thể ăn !

 

“Đồ tham ăn!”

 

Ngô lão thái thái đầu thấy Phúc Nha cứ chằm chằm hộp thức ăn trong tay , nàng ý gì.

 

Cười nhéo nhéo má nàng.

 

“Được , chúng chuẩn đồ ăn ngày mai bán .”

 

“Quả, ngày mai và Phúc Nha sẽ hái.”

 

Đã hái quả cùng mấy .

 

Ngô lão thái thái sự kỳ lạ của Phúc Nha.

 

Quả hồng khi bà ở đó thì hái , bà là lập tức hái .

 

E rằng là do trời đất ưu ái nàng, nhưng chuyện , càng ít càng .

 

định cho bọn họ theo.

 

 

Loading...