Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 111: --- Ăn Nhiều Béo Tốt Sống Lâu

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:13
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bánh kem ngon, nhưng giờ một vấn đề là.

 

Làm để tiếp thị nó đây?

 

Phúc Nha một tiểu nha đầu thì thể việc , nhưng các trưởng bối trong nhà ai nấy đều quá đỗi thật thà.

 

Người tính toán để lừa phỉnh .

 

Vậy thì trách ai đây?

 

Chỉ thể là trông giống đám lưu manh.

 

Người thật thà dễ lừa.

 

Thật lòng mà , lẽ Ngô lão nhị sẽ thích hợp hơn một chút.

 

Ngô lão nhị bận rộn việc ở tửu lầu.

 

Phúc Nha ưu sầu thở dài một , bánh kem thì , nhưng phù hợp để tiếp thị thì khó tìm quá.

 

Tổng thể để nàng chứ?

 

Người sẽ tin ?

 

Một tiểu đậu đinh như .

 

“Ta về , ủ rũ thế .”

 

Ngô lão nhị bước ánh trở về, phía là một đám nam nhi.

 

Bọn họ cũng theo về cùng.

 

Ngô Gia Nghĩa cũng thấy Phúc Nha đang ủ rũ, chút nghi hoặc.

 

Muội ?

 

Còn mùi sữa trong nhà…

 

Thơm thơm.

 

Ngô Gia Văn hít sâu một .

 

“Thơm quá, nhà món gì ngon ? Ta ăn, ăn, ăn!”

 

Ồn ào c.h.ế.t .

 

Nhị nương chút lưu tình tiến lên vả cho một cái.

 

“Câm miệng.”

 

Không thấy bọn họ đang phiền lòng ?

 

Đứa trẻ xui xẻo sắc mặt khác.

 

Đáng đời đánh.

 

Ngô Gia Văn ôm má , thút thít xa một chút.

 

Nương cũng hung dữ quá.

 

Hôm qua còn hung dữ đến .

 

“Cũng chẳng gì, nào, nếm thử , món ngon hôm nay , nhiều, một nửa đều đưa cho huyện thừa đại nhân .”

 

thì, bò sữa là do đưa mà.

 

“Ồ?”

 

Ngô lão nhị hứng thú, đây chẳng là thứ bánh kem bàn bạc tối qua ?

 

Tối qua chuyện , còn khiến y giật .

 

Phúc Nha một tiểu cô nương dám lừa gạt tiểu công tử nhà huyện thừa chứ?

 

May mà chấp nhặt.

 

“Nếm thử .”

 

Nhị nương đưa bánh kem đến mặt trượng phu , miếng còn đưa cho đứa con trai ngốc nghếch.

 

“Ngon quá ngon quá~”

 

Ngô Gia Văn nóng lòng nhét miệng.

 

Hầu như ngay lập tức, y hương vị béo ngậy và vị sữa thơm lừng của bánh kem chinh phục.

 

Nhìn mấy miếng bánh kem còn trong bát, y l.i.ế.m liếm môi.

 

Rõ ràng là vẫn còn ăn.

 

ngại .

 

“Ngon thật, cái , mềm mềm, hợp cho già và trẻ nhỏ răng yếu.”

 

Ngô lão nhị kinh ngạc , bởi vì việc ở tửu lầu, y lập tức chỉ những đối tượng phù hợp để ăn món .

 

Ngô lão bà ừ một tiếng.

 

Bọn họ đương nhiên món hợp với già và trẻ nhỏ răng yếu.

 

Vấn đề là, bọn họ chỗ để bán?

 

Biết hợp với ai ăn thì ích gì chứ?

 

“Nhị thúc, giờ là bán cho ai? Bán cho tửu lầu ư? Hay là bày sạp bán?”

 

Nếu bày sạp bán, lẽ sẽ quá kém sang, xứng với bánh kem.

 

thì, thứ cũng dễ dàng.

 

Nếu bày sạp bán thì giá sẽ cao.

 

Lợi nhuận sẽ thấp mất.

 

“Vậy thế , tối nay cứ một nồi , sáng mai sẽ mang đến tửu lầu hỏi thử.”

 

Y là tửu lầu nơi y việc.

 

Chủ quán , đồ đương nhiên cũng sẽ nghĩ đến chủ quán .

 

Nói chừng tửu lầu sẽ vì món mà ban thưởng cho y.

 

Tăng nguyệt tiền cho y thì ?

 

Mặc dù khả năng nhỏ, nhưng cũng thể nghĩ đến.

 

Lỡ mà thì ?

 

“Được thôi.”

 

Ngô lão nhị tự nhận lấy việc thì còn gì hơn.

 

Chỉ là một nồi lớn như mà chỉ bán cho một tửu lầu, liệu thiệt thòi ?

 

“Lão nhị, cùng ngươi, một nồi lớn thế mà, đợi hỏi xong tửu lầu của ngươi, sẽ hỏi thêm mấy nhà khác.”

 

Thật sự thì cứ mang chỗ còn đưa cho huyện thừa đại nhân.

 

Nếu còn dư.

 

“À, thôi.”

 

Ngô lão nhị cũng ngờ Nhị nương chủ động đề nghị cùng, nhanh chóng chấp nhận.

 

Vợ cùng

 

Còn gì hơn nữa.

 

Mấy đứa trẻ cứ thế im lặng lắng .

 

Phúc Nha và Ngô Gia Nghĩa .

 

Ca ca ruột mỉm hiền hòa.

 

Đi cùng với gương mặt tiểu chính thái ngoan ngoãn .

 

Không hiểu Phúc Nha mềm lòng.

 

Ngô Gia Nghĩa bây giờ trai hơn nhiều so với lúc nàng mới sinh.

 

da thịt.

 

Vì còn nhỏ tuổi, mới bảy tuổi.

 

Vẫn còn nét bụ bẫm của trẻ con.

 

Trông đáng yêu vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-111-an-nhieu-beo-tot-song-lau.html.]

 

Phúc Nha nghi ngờ vị phu tử đối xử với Ngô Gia Nghĩa là vì y trai.

 

“Muội thật lợi hại.”

 

Ngô Gia Nghĩa khen Phúc Nha, vẻ lớn dùng bàn tay nhỏ bé xoa xoa đầu Phúc Nha.

 

Gương mặt tràn đầy cưng chiều.

 

Phúc Nha khúc khích , chống nạnh.

 

Nàng thật lợi hại.

 

“Được , xuống , lão tam ngươi qua nhà Lưu bà xem gì cần giúp , Lâm nương, Nhị nương, Huệ nương, theo cơm.”

 

“Vâng, ạ.”

 

Ngô lão tam mở cửa, chân bỗng nặng trĩu.

 

Cúi đầu xuống, là Phúc Nha ba đầu đang ôm chân y.

 

“Cha, con cũng .”

 

Ngô lão tam dở dở .

 

Y là giúp việc, chứ chơi .

 

Có gì mà đòi chứ.

 

con gái , dù cũng xa lắm.

 

Mèo Dịch Truyện

Ngay sát vách.

 

Dứt khoát liền kéo theo cùng.

 

‘Cốc cốc’

 

Cửa tiếng động.

 

Lưu bà xoa lưng ngẩng đầu.

 

Lau mồ hôi.

 

Là ai nhỉ?

 

Một giây , tiếng của Ngô lão tam vọng .

 

“Bà ơi, con là lão tam, con sai con đến giúp bà một tay.”

 

Là Tam Dương .

 

Lưu bà chậm rãi dịch bước đến mở cửa.

 

Tay bà cũng mệt .

 

chẻ củi.

 

Không chẻ .

 

Không chẻ thì củi để đốt.

 

Trong nhà chẳng gì cả.

 

Hôm nay thể nấu cơm là nhờ củi Tam Dương đưa đến.

 

Của nhà bọn họ.

 

“Tam Dương .”

 

Lưu bà yếu ớt , trìu mến thoáng qua Phúc Nha nhỏ xíu đất.

 

Trong lòng mềm nhũn.

 

Rất ơn y thể đến giúp bà.

 

“Bà đang chẻ củi ư? Cứ để con, việc con nhanh .”

 

Ngô lão tam hai lời liền nhận lấy rìu, bắt đầu chẻ củi.

 

Lưu bà rưng rưng nước mắt cảm tạ.

 

“Đa tạ, đa tạ!”

 

Hàng xóm láng giềng mà còn thể như

 

Phúc Nha nghiêng đầu, Lưu bà.

 

quả thực quá yếu ớt.

 

Dường như một đoạn đường dừng nghỉ một khắc.

 

Bị bệnh ư?

 

Hay là…

 

Nàng gò má hóp sâu của Lưu bà, cùng với cổ tay gầy yếu thể tả.

 

Thở dài một tiếng.

 

Bị đói?

 

“Ngồi , ngoan.”

 

Lưu bà kéo Phúc Nha xuống, ngay gần đó Ngô lão tam giúp chẻ củi.

 

Quả nhiên là chẻ nhanh .

 

Nghĩ đến tiểu nhi tử của , khỏi bi thương dâng trào.

 

Không hiểu tiểu nhi tử trở nên nông nỗi ?

 

Đến cả mẫu ức h.i.ế.p cũng hỏi han gì.

 

“Đừng , đừng , cho bà kẹo .”

 

Phúc Nha như ảo thuật móc từ bên cạnh một viên kẹo.

 

Trắng sữa.

 

Chỉ là cả giấy gói.

 

Kỳ thực là Phúc Nha tự bóc .

 

Kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.

 

Vị thơm ngọt, đậm đà.

 

Ngày thường ít cho mấy ca ca ăn.

 

Người lớn thì dám cho, dễ lừa.

 

Ca ca ruột gần đây cũng dám cho nữa.

 

Đọc sách dần nhiều.

 

Hình như lớn khôn .

 

Không dám cho.

 

Lưu bà , nhưng vẫn từ chối.

 

“Cảm ơn con, con ăn , con đúng là một đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan.”

 

Đợi bà xong, Phúc Nha tìm đúng thời cơ nhét miệng bà.

 

Đối diện với ánh mắt Lưu bà sang, nàng .

 

“Bà ăn !”

 

Nước mắt của Lưu bà cuối cùng vẫn rơi xuống.

 

Lẩm bẩm: “Đứa trẻ ngoan, thật là một đứa trẻ ngoan.”

 

 

“Đại nương, lương thực con mang về cho , đừng tiết kiệm nữa, gầy quá .”

 

Trước khi cửa, Ngô lão tam khuyên nhủ một chút.

 

Lưu bà thật sự quá gầy.

 

Nhìn mà lòng hoảng sợ.

 

, ăn thật nhiều, béo thật , sống thật lâu!”

 

“Vâng, …”

 

 

Loading...