Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 128: Ngây thơ? Ngu dốt? ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Được thôi.”
Dù cũng nhiều thị vệ như , sợ xảy chuyện g.i.ế.c đoạt của.
Huống hồ, khó hiểu tin tưởng gia đình .
Có lẽ là vì họ cứu tỷ tỷ .
Con gái nhanh chóng "dụ dỗ" một công tử về nhà, Huệ Nương chút .
Không vị công tử quá tin tưởng họ, là quá ngây thơ đây.
Sao thể tùy tiện theo khác về nhà?
Không sợ đối phương là kẻ ?
“Công tử…”
Thị vệ đầu lĩnh chút đau đầu, sự ngây thơ khiến nên lời …
“Ngươi đừng hỏi nữa, thử!”
Trần Tử Kỳ đầu , ý là cằn nhằn.
Thị vệ đầu lĩnh đành bó tay.
Rất nhanh, bán hết hàng.
Họ thể khởi hành về nhà.
Mèo Dịch Truyện
Thị vệ đầu lĩnh vẫn chịu bỏ cuộc mà hỏi: “Thật sự ? Công tử? Công tử?”
Trần Tử Kỳ thiếu kiên nhẫn, khoát tay.
“Thật sự , ngươi câm miệng .”
Sau đó hai bắt đầu trò chuyện như ai bên cạnh.
Suýt chút nữa ngay cả Huệ Nương gọi cũng thấy.
“Đi thôi.”
Về nhà.
Huệ Nương vỗ vỗ bụi Phúc Nha.
Trần Tử Kỳ cũng tự nhiên dậy cùng.
“Xe ngựa.”
Rất nhanh nhanh nhẹn chạy khách điếm gọi xe ngựa.
Tốc độ nhanh.
Hầu như đến cửa, xe tới .
May mắn là chiếc xe ngựa đủ lớn, nếu e rằng thể chứa hết nhiều như .
Tuy nhiên, nếu chứa hết tất cả , vẫn chút chật chội.
Mọi vai kề vai.
Thậm chí còn nghiêng mới thể xuống.
Họ gì về việc ngại nhờ xe ngựa, ngược , Trần Tử Kỳ là đầu tiên cảm thấy ngại.
“Sau sẽ đổi một chiếc xe ngựa lớn hơn.”
Phúc Nha: …
là một đứa trẻ thật thà.
Đến nàng cũng chút ngại ngùng.
Có xe ngựa đúng là nhanh thật.
Chỉ là đường bằng phẳng lắm, xóc nảy.
tốc độ vẫn .
Phúc Nha cho thể tha thứ.
Đã về đến nhà.
Dân làng Ngô gia thôn miễn nhiễm với những chiếc xe ngựa thỉnh thoảng tới.
Chắc chắn là đến nhà Ngô Thủ Nghĩa, nếu đến nhà Ngô Thủ Nghĩa thì mới đáng ngạc nhiên.
Ba ngày hai bữa tới một , từng thấy nhà ai vận may đến .
“Tới .”
Phúc Nha nhảy xuống , hít một thật sâu.
Xe ngựa tuy , che gió che mưa còn chắn nắng, nhưng thật sự chút ngột ngạt.
Có lẽ là vì bên trong quá nhiều chăng.
Khí carbonic thở khiến cảm thấy buồn ngủ.
“Chính là nơi .”
Trần Tử Kỳ cẩn thận bước xuống, phe phẩy chiếc quạt trong tay.
Ngôi nhà gạch đất, diện tích khá lớn, lớn hơn nhiều so với những ngôi nhà thấy đường .
Nói thật, cũng khá hiếm thấy.
“ , .”
Nhà họ vẫn sạch sẽ, chỉ là trống trải và chút cũ kỹ.
Cũng thể là đổ nát, chỉ là cũ thôi.
Trông vẻ gia cảnh mấy khá giả.
Thật gia sản của họ vẫn còn một chút…
kịp xây nhà mới.
Chờ hết đợt nông bận tính.
Đến lúc đó cũng xây một ngôi nhà gạch ngói, chọc mù mắt hai Ngô Thủ Quốc và Ngô Thủ Gia!
“Ồ, .”
Trần Tử Kỳ nhảy xuống, cũng giống như Phúc Nha.
Ngô lão thái thái tiếng bước từ sân , liền thấy hành động của Trần Tử Kỳ.
Có chút ngẩn .
Đứng ngẩn một lúc.
“Đây là…”
Ai ?
“Đây là Trần công tử.”
Họ từng về việc Trần Tử Kỳ mua công thức đây.
Vừa , Ngô lão thái thái liền là ai.
“Ồ ồ .”
Bà liền mang một chiếc ghế.
Sợ Trần Tử Kỳ chê bẩn, bà tiện tay lau qua.
“Mời .”
Hắn cũng cái tật của công tử thế gia, liền xuống ngay.
Không hề chút biến đổi sắc mặt nào.
Phúc Nha chú ý đến từ lâu, gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-128-ngay-tho-ngu-dot.html.]
Cũng coi như tạm hài lòng.
Nếu Trần Tử Kỳ khinh thường nhà nàng, nàng sẽ đưa công thức cho .
Một , ngay cả sự tôn trọng cơ bản nhất cũng , ngươi còn mong thể hợp tác với ?
“Nương, …”
“Biết , yên.”
Không cần ngươi lo.
Huệ Nương tiện tay nhét cho Phúc Nha một viên kẹo, chuẩn bánh pudding.
Người lớn đều việc riêng của , Phúc Nha đành cùng Trần Tử Kỳ trò chuyện.
May mắn Trần Tử Kỳ là lắm lời, chuyện gì cũng .
Cũng quá gượng gạo.
Chuyện nhiều nhất là về cháu trai nhỏ của .
Nghe sinh bé trai.
Rất nghịch ngợm, giống .
Cuối cùng còn chân thành hy vọng, cháu trai nhỏ của sẽ rể vốn nghiêm túc nhưng bụng đầy ý dẫn dắt sai đường.
Biến thành một lão học giả chỉ lý thuyết.
Như thì chán bao.
Phúc Nha nên lời.
Cảm giác như tỷ tỷ nàng sinh con là để cho Trần Tử Kỳ bạn chơi .
Cũng là một mang tấm lòng thiếu niên, mà thể trò chuyện với nàng, một đứa trẻ bé xíu như .
Cảm thấy đúng là một vị công tử ngây thơ.
Được gia đình bảo vệ quá chăng.
Không hiểu sự hiểm ác của thế gian.
Lát nữa sẽ cho , đường dài nhất mà từng qua chính là những chiêu trò của con .
“Xong , đây nếm thử .”
Một bát pudding nhỏ vẫn khá dễ .
Có lẽ cho ít trứng quá, nên dễ nứt.
Lần trông chắc chắn hơn một chút.
Phúc Nha đau lòng trong chốc lát, vờ như chuyện gì xảy .
Không thể giữ hết công thức trong tay, như nhà dù chia thành tám phần cũng thể nổi.
“Ngon quá, ngọt quá.”
Trần Tử Kỳ ăn mà ngẩng đầu.
Huệ Nương bên cạnh, khuôn mặt chút đắc ý.
Tài nghệ của nàng .
Có thể khiến một công tử thế cũng khen ngon, tâm trạng nàng tự dưng hơn.
“Chính là món ?”
Một bát nhỏ, loáng cái ăn hết.
Trần Tử Kỳ cầm cái đĩa chỉ còn nước sốt caramel, chút tiếc nuối.
Sao mà nhanh hết ?
Thoáng cái còn gì.
“ , ngươi hứng thú ?”
Sao mà hứng thú chứ?
Chắc chắn là !
Trần Tử Kỳ điên cuồng gật đầu.
“Có ! Bán thế nào?”
Mua bán một là .
Phúc Nha cong khóe môi nở một nụ , lắc đầu.
Trong mắt khác, trông Phúc Nha một cách đặc biệt kỳ lạ.
May mắn là ai để ý.
“Lại bán?”
Trần Tử Kỳ ủ rũ, bán thì gọi tới gì?
Thèm thuồng …
Quá đáng!
“Không , là chia lợi nhuận mà.”
Phúc Nha sợ con cừu béo mập cứ thế chạy mất, vội vàng thêm.
“Chia lợi nhuận? Ba bảy, thể nhiều hơn nữa.”
Trần Tử Kỳ giơ ba ngón tay, vẻ mặt bướng bỉnh.
Đã thư hỏi tỷ tỷ .
Giới hạn cuối cùng là ba bảy.
Nhiều hơn thì .
“Công tử, ngươi xem nhà chúng …”
“Còn bốn ca ca của , ai nấy đều học…”
“Lại còn chăm sóc bấy nhiêu gà vịt…”
“Gia gia nãi nãi lớn tuổi …”
“Các ca ca còn thi cử…”
Vừa , Phúc Nha cảm thấy nhà thật sự quá thảm, nước mắt rơi hai giọt.
Khoảnh khắc lau nước mắt ngẩng đầu lên, nàng thấy nước mắt Trần Tử Kỳ cũng chảy ròng ròng.
“Bốn sáu, thể nhiều hơn nữa.”
Nhiều hơn nữa thì chân sẽ đ.á.n.h gãy mất.
Quá cảm động a a a.
Thì nhà Phúc Nha khó khăn đến .
Ngay cả bánh trứng hấp cũng ăn …
Ôi ôi ôi, thật quá cảm động.
“Ngươi đó nhé, một lời định.”
Phúc Nha nắm lấy tay Trần Tử Kỳ, đắc ý.
Trần Tử Kỳ: Hả?
Đầu lĩnh thị vệ bất lực nhắm mắt .
Công tử, là thông thạo thế sự, khó thì chính là ngu xuẩn!
Cứ thế tùy tiện lừa gạt ?