Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 134: Cho Uống Thuốc ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ôi chao, đây là, nhiễm phong hàn .”

 

Ninh đại phu lôi tay cô bé .

 

Bắt mạch.

 

“Bị nhiễm phong hàn , ngươi, cùng về nhà lấy ít d.ư.ợ.c liệu về đây.”

 

Ninh đại phu chỉ Ngô lão tam, thành thật .

Mèo Dịch Truyện

 

“Ê, .”

 

Đang sốt ruột mà, mắt với dáng vẻ lề mề của Ninh đại phu.

 

Liền xách y lên vứt lưng, chạy .

 

Huệ Nương ôm chặt lấy Phúc Nha.

 

Trong lòng đầy rẫy sự hổ thẹn.

 

Nàng một lòng chỉ lo bánh kem, ngược quên mất Phúc Nha.

 

Hoàn phát giác Phúc Nha gì đó .

 

Vậy mà về phòng ngủ sớm như .

 

Lại hề nghĩ nhiều.

 

Phúc Nha tuổi nhỏ, nhưng dễ tính.

 

Cũng khiến nàng dần dần để tâm nữa.

 

Nàng thật một .

 

Ngô lão thái thái đun một bát nước nóng.

 

Quay về thấy Huệ Nương đầy nước mắt.

 

Bà lắc đầu.

 

“Làm cái gì ? Chẳng qua chỉ là nhiễm phong hàn thôi mà.”

 

Tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài, Phúc Nha khó nhọc mở hai mắt.

 

Lẩm bẩm .

 

“Ai , ồn ào c.h.ế.t .”

 

Muốn giơ hai tay che tai.

 

kinh hãi phát hiện mềm nhũn sức.

 

“Con tỉnh ? Phúc Nha!”

 

Huệ Nương vuốt ve khuôn mặt Phúc Nha đầy trìu mến.

 

Vẫn còn ấm.

 

“Nương, nãi nãi, con đầu choáng váng.”

 

Phúc Nha chu cái miệng nhỏ lắc đầu, trông thật đáng thương vô cùng.

 

Ngô lão thái thái và Huệ Nương mà tim vỡ vụn.

 

“Bị cảm lạnh , chắc là do xe ngựa, đừng ở chỗ gió lùa nữa.”

 

Sốt, khó chịu bao.

 

Oai.

 

Sốt ư.

 

Phúc Nha ôm lấy đầu, sầu muộn.

 

Nàng cũng cảm nhận nhiệt độ cao bất thường .

 

Có lẽ thể uống một viên t.h.u.ố.c hạ sốt.

 

hiện giờ đều ở đây, thể nào biến .

 

“Cha con lấy t.h.u.ố.c cho con .”

 

Huệ Nương dịu giọng giải thích, nhưng ngờ một câu khiến Phúc Nha bắt đầu hoang mang.

 

Thuốc bây giờ, đều là t.h.u.ố.c Bắc đúng ?

 

Thuốc Bắc, đắng rụng răng.

 

Nàng ghét nhất là uống t.h.u.ố.c Bắc .

 

Ai tới cứu với ~

 

Trong lúc chuyện, bên cạnh cửa phòng Phúc Nha lén lút ló bốn cái đầu.

 

Là tứ Nhân Nghĩa Văn Dũng.

 

“Phúc Nha, ?”

 

Ngô Gia Nghĩa Phúc Nha với vệt đỏ bất thường mặt, trong lòng nghi hoặc.

 

“Sốt , lấy t.h.u.ố.c .”

 

Lấy thuốc.

 

Ngô Gia Nhân lớn tuổi nhất nhớ hồi ức đau khổ khi uống thuốc.

 

Y rùng một cái.

 

Hồi đó cuộc sống của y .

 

Thuốc uống thì uống.

 

Đã tốn tiền , một giọt cũng thừa.

 

Uống xong thì thôi, thứ gì ngọt để tráng miệng.

 

Ghê tởm vô cùng.

 

Từ đó y đặc biệt ghét uống t.h.u.ố.c Bắc.

 

Hiện giờ cũng sắp chịu khổ nạn .

 

Y liếc Phúc Nha một cái đầy thông cảm.

 

Phúc Nha trầm mặc, hây, ánh mắt thông cảm của đại ca ca là ?

 

Khiến cảm thấy lòng lạnh lẽo.

 

“Được , các con nên gì thì .”

 

Ba đuổi .

 

Ngô Gia Nghĩa chịu .

 

Y ở , đến mặt Phúc Nha.

 

Cẩn thận sờ sờ trán Phúc Nha.

 

nóng hổi.

 

Sao phát sốt chứ?

 

Cái mùa hè nóng bức .

 

“Gia Nghĩa , bài vở xong ?”

 

Huệ Nương ngập ngừng hỏi , thực Ngô Gia Nghĩa tiếp tục ở đây.

 

Tuy là ca ca, nhưng cũng mới bảy tuổi.

 

Tránh lây bệnh.

 

“Con xong , nương.”

 

Chỉ là bộ dạng ủ rũ của Phúc Nha, trong lòng y ngừng đau xót.

 

Phúc Nha trông quá đáng thương.

 

Thật xót xa.

 

Ngoài sân truyền đến tiếng bước chân, xem là Ngô lão tam về .

 

Ngô lão thái thái ngoài xem, hóa .

 

Là thôn trưởng.

 

Với vẻ mặt mang theo ý , y bước tới.

 

“Ta đến đưa khế ước.”

 

Ngô lão tam mà còn để y, một cái xương già , tự đưa tới, trong lòng y chút vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-134-cho-uong-thuoc.html.]

 

con trai nhà vẫn còn việc cho , cũng thể gì.

 

“Thôn trưởng, thật xin quá, cháu gái nhỏ nhà bệnh, lão tam tìm Ninh đại phu lấy thuốc, kịp đến lấy, thật ngại quá để ngài chạy một chuyến.”

 

Thì là vì nguyên nhân .

 

“Không .”

 

Nỗi vui trong lòng thôn trưởng tan một chút, nụ cũng trở nên chân thành hơn.

 

Ngô lão thái thái để chờ , bà gọi Thiết Trụ và Xuyên Tử từ lán cỏ.

 

“Đến đây, ký tên điểm chỉ.”

 

Ngô lão nhị theo lâu, vấn đề gì.

 

Ngấm ngầm gật đầu.

 

Thuyên Tử , sốt ruột đến mức gãi tai gãi má.

 

Hắn lộ vẻ khó xử, chữ a?

 

Chẳng đây là khó .

 

Thôn trưởng khóe miệng khẽ nhếch.

 

"Không chữ thì điểm chỉ tay."

 

Thuyên Tử như đại xá, vội vàng điểm chỉ tay.

 

Bên Ngô lão đầu đại diện, cũng điểm chỉ tay.

 

"Xong ."

 

Bốn phần khế ước, Thuyên Tử và Thiết Trụ mỗi một phần.

 

Ngô lão đầu hai phần, thêm của hai con Lưu A Bà, đủ bốn phần.

 

Trong nhà nhiều như , còn thể thuê bốn nữa.

 

Ngô Thủ Nghĩa thật sự là sắp phát đạt a.

 

Chẳng trách Ngô Thủ Quốc và Ngô Thủ Gia hai kẻ vô liêm sỉ tính toán để 'tái tục tiền duyên' đây.

 

"Thôi , đây."

 

Vừa định , liền đụng Ngô lão tam đang cầm đồ vật trở về.

 

Hai chạm , đều ngẩn một lúc.

 

Ngô lão tam lập tức nghĩ đến khế ước .

 

Mặt đỏ bừng: "Thôn trưởng thúc, thật xin ... ..."

 

Thôn trưởng phất tay, ông Ngô lão bà tử giải thích qua một , cả.

 

"Nếu là khuê nữ sinh bệnh, thì hãy chăm sóc thật ."

 

Ngày tháng của nhà họ Ngô , quả thật là khi tiểu nha đầu thì lên, xem tên Phúc Nha .

 

Cũng gọi sai?

 

Chẳng lẽ chữ Phúc thật sự chút tác dụng?

 

Vậy là đổi tiểu danh của Linh Nhi thành Phúc luôn.

 

Phúc gì?

 

Phúc Nữu?

 

Linh Nhi đồng ý ?

 

Phúc Nha Huệ Nương ôm trong lòng, buộc 'sám hối' của Huệ Nương.

 

Nói nàng nên chỉ lo bánh ngọt mà bỏ bê Phúc Nha.

 

Bằng sẽ bệnh...

 

Phúc Nha mà trán giật giật.

 

Rất an ủi nàng.

 

"Nương!"

 

Ta bệnh liên quan đến a~

 

Hoàn là lúc xe ngựa thứ hai, vén rèm lên gió thổi vù vù, thổi đến cảm lạnh.

 

"Ta đây, đây, Phúc Nha."

 

Huệ Nương ôm chặt lấy thể mềm mại nhỏ bé của Phúc Nha, nước mắt sắp trào .

 

Thôi .

 

Phúc Nha tựa đầu sang.

 

Coi như là một lời an ủi .

 

Không hiểu , trong lòng ấm áp.

 

Có lẽ đây chính là tình .

 

Đây chính là tình yêu.

 

mà...

 

Một khắc , Huệ Nương cầm thìa canh, cố gắng đút t.h.u.ố.c cho Phúc Nha.

 

Ngô Gia Nghĩa giường Phúc Nha ôm nàng.

 

Ghìm chặt nàng để nàng chạy thoát .

 

"Uống t.h.u.ố.c , Phúc Nha, uống t.h.u.ố.c sẽ mau khỏi!"

 

Phúc Nha nếm thử một ngụm.

 

"Oẹ."

 

Đắng quá, ghê tởm quá.

 

Thuốc gì mà khó uống như .

 

"Uống thuốc!"

 

"Ta , , , !"

 

Khó uống một đống!

 

Mấy ngoài hết , gian lấy ibuprofen uống!

 

Sốt sẽ lui nhanh hơn!

 

Ngô Gia Nghĩa lúc đầu vẫn kiên nhẫn : "Muội ngoan, uống thuốc, uống t.h.u.ố.c mới khỏi ."

 

Kết quả hai dốc hết sức lực cũng cách nào khiến nàng mở miệng.

 

Ngược còn khiến bản mệt lử.

 

Hai , Ngô Gia Nghĩa nhân lúc Phúc Nha để ý, bạnh miệng nàng .

 

Huệ Nương nhanh chóng dùng thìa canh nhét t.h.u.ố.c miệng nàng.

 

Sau đó Ngô Gia Nghĩa khép miệng nàng .

 

Lần nuốt cũng nuốt.

 

Số nhiều lên.

 

Phúc Nha cũng bắt đầu sợ hãi.

 

Nàng sợ cằm của lát nữa sẽ tháo khớp mất.

 

Bị đút t.h.u.ố.c trong trạng thái còn gì luyến tiếc sự sống.

 

Muốn nôn cũng nôn .

 

Thuốc uống xong.

 

Một viên mứt trái cây nhét miệng.

 

Ngọt ngào.

 

Làm nhạt vị đắng trong miệng.

 

Cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

 

Phúc Nha dùng ánh mắt trách cứ, phê phán nương và .

 

Hai tên xa!

 

 

Loading...