Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 148: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:55
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Trọng? Ớt? Vừng trắng?
Bữa tối ăn thật no nha, Phúc Nha thỏa mãn vỗ vỗ bụng.
Bụng nàng căng tròn, là ăn no nê.
Hứa ngoại bà vươn tay sờ sờ bụng Phúc Nha, .
“Ăn no , xuống chơi .”
Nói liền bế Phúc Nha từ đùi Hứa ngoại công xuống.
Đặt nàng xuống đất.
Chỉ thấy nàng đổi chỗ, tiếp tục ở một vị trí khác.
Nàng xuống cạnh bậc cửa.
Không nhúc nhích.
Phúc Nha: Vừa ăn no động, ợ~
Hứa ngoại bà ngập ngừng, đứa bé lười đến mức kỳ lạ.
Chưa bao giờ thấy nàng chạy nhảy lung tung cả.
Trẻ con thôn quê, thật sự hiếm đứa nào hiền lành như .
Bởi thế mà bà thấy lạ.
“Cứ để nó , con bé lười lắm.”
Huệ Nương đầu Phúc Nha, lắc lắc đầu.
Phúc Nha rõ mồn một, nhưng nàng giả vờ hiểu.
Nàng đồng ý khi là lười.
Nàng chỉ là đủ hoạt bát thôi.
Chỉ thế mà thôi!
“Gia Nghĩa, Hổ Oa, chơi với .”
Ăn xong cơm, dọn dẹp bát đĩa.
Vương Cầm sai hai thằng bé lớn chơi với Phúc Nha.
Phúc Nha .
Nàng lắc đầu lia lịa: “Không chơi, chơi!”
Chơi cái gì mà chơi, ăn no mà.
Lát nữa nôn thì .
Vương Cầm:…
Thật sự đứa trẻ thích chơi .
Bên đun xong nước nóng, gọi Huệ Nương tiên tắm cho Phúc Nha.
Nghe thấy câu , Phúc Nha tự dậy về phía Huệ Nương.
Tắm thì tắm thôi.
Tắm xong nàng sẽ lên giường ngủ.
Mặc dù sớm một chút, nhưng cả.
Thời cổ đại nhiều trò giải trí, chỉ thể ngủ sớm!
Đổ nước nóng chậu gỗ, Ngô lão tam nhanh chóng bế chậu gỗ sân .
Sân là nơi tắm rửa.
Đặt chậu gỗ xuống, y liền rời .
Phúc Nha bên cạnh chậu gỗ, cúi đầu một cái.
Vươn tay thử nhiệt độ.
Rất , nước ấm.
Không lạnh cũng nóng, vặn.
Cởi quần áo của , đá văng đôi giày nhỏ chân.
Phúc Nha chậu gỗ.
Nàng nổi hứng chơi, giơ tay, dùng sức đập xuống.
Nước b.ắ.n tung tóe.
Bắn khắp là những giọt nước.
Mặt Huệ Nương cũng dính một chút.
May mà Phúc Nha thường xuyên nghịch ngợm, Huệ Nương đối với nàng vẫn giới hạn chịu đựng nhất định.
“Đừng chơi nữa, nương tắm cho con.”
Vừa , bắt đầu chà xà phòng bồ kết.
Chà bọt, liền trực tiếp xoa lên Phúc Nha.
Sau đó bắt đầu nhẹ nhàng lau rửa cơ thể nàng, nhất định kỳ sạch bùn đất .
Để giữ cho làn da trắng nõn mềm mại.
“Nương, còn săn ?”
Phúc Nha nhẹ nhàng vỗ nước, cảm nhận tấm lưng xoa bóp từng đợt từng đợt.
Cảm giác thoải mái truyền thẳng tới đỉnh đầu.
Có giúp tắm cũng thật sảng khoái.
“Chắc là .”
Gia đình họ đời đời nghề săn bắt.
Cha truyền con nối.
Không thợ săn, thật sự thể gì khác.
thợ săn thật sự khiến lo lắng.
Vạn nhất gặp đàn sói, hoặc hổ dữ.
Đó chính là cảnh tượng phi tử thì cũng trọng thương.
Cha chẳng thế ?
Đánh một con hổ dữ mà còn thương.
Bị thương ở chân.
Chỉ là quá nghiêm trọng.
Huệ Nương dần trở nên lơ đãng, thở dài một .
Hơi phiền muộn.
Biết bây giờ đây.
Phúc Nha từ từ đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Nương, ăn thử đỗ trọng , cái thứ cay cay …”
Thật cần ghé gần như , sân chỉ hai họ.
, đây lẽ là nghi thức chăng.
Đỗ trọng , chắc chắn là ăn .
là vị cay cay thật.
đứa bé từ nhỏ từng ăn qua, .
Mèo Dịch Truyện
Huệ Nương liếc nàng một cái: “Đã ăn , ?”
Phúc Nha nhướng mày, vẫy tay với Huệ Nương.
Đợi nàng ghé gần, mới nhỏ giọng thì thầm tai nàng: “Nương, con một ý tưởng…”
Đó là món tương tự như Quan Đông Chử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-148.html.]
Bát Bát Kê.
Huệ Nương quen với những từ ngữ kỳ lạ mà con gái nàng thỉnh thoảng .
Nghe , nàng do dự một chút.
Mùi vị đỗ trọng…
Nếu bán chạy, dễ bắt chước.
Tuy nhiên, công thức lẽ dễ đoán trúng ngay lập tức.
“Cũng là thể, nhưng đỗ trọng thì nhiều…”
Phúc Nha c.ắ.n môi, đúng .
Ai cũng đỗ trọng.
Quá dễ bắt chước.
Nếu ớt…
Mắt Phúc Nha sáng lên.
“Nương, ăn ớt bao giờ ? Cái thứ màu đỏ, dài dài, vị cay cay .”
Ớt?
Chưa từng.
Chưa bao giờ.
Nghe Phúc Nha mô tả, Huệ Nương kiên quyết lắc đầu.
“Không thứ .”
Nàng từng qua bao giờ.
Phúc Nha gật đầu, trong lòng tính toán.
Bên cũng ít núi, ngày mai sẽ nằng nặc đòi nương lên núi.
Đến lúc đó sẽ tìm cái thứ ớt .
Phúc Nha ngẩn một chút, đó : “Nương, thần tiên ông nội với con, ngày mai lên núi, con sẽ thu hoạch lớn.”
Huệ Nương lập tức tin là thật, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
“Thật ? Vậy ngày mai nương dẫn con lên núi, xem ngọn núi nương chơi từ nhỏ.”
Phúc Nha gật đầu lia lịa, ngọt ngào.
Hai con cứ thế định đoạt xong xuôi, chợt nhớ việc chính.
Liền nhanh chóng tăng tốc tắm rửa.
“Xong ?”
Phúc Nha lê dép, chậm rãi từ sân .
Huệ Nương theo phía , tay cầm quần áo bẩn.
Nghe , Phúc Nha đáp một cách trong trẻo.
“Xong ạ!”
, thời đại , vừng nhỉ?
Nhớ món Bát Bát Kê từng ăn, vừng trắng là thứ cốt yếu.
Thêm , đặc biệt thơm lừng.
Khiến thể rời bước.
Phúc Nha đầu Huệ Nương.
Thôi hỏi nương nữa, nàng lách bếp.
Quay đầu , trong chính sảnh, mấy lớn đang chằm chằm nàng.
Phúc Nha tìm gần nhất là Hứa Đại Dũng.
“Cậu ơi, con hỏi một chuyện.”
Phúc Nha tới, vẫy tay, ngẩng đầu lên.
Mặt mày nghiêm túc.
Hứa Đại Dũng nhướng mày: “Chuyện gì?”
Sao hỏi ở đây nhỉ…
Phúc Nha kéo Hứa Đại Dũng, vẻ tiền viện.
Hứa Đại Dũng cưng chiều, theo nàng.
Đến tiền viện, ai, y mới hỏi: “Con hỏi gì thế?”
Phúc Nha rùng một cái, chút ghê rợn.
Giọng khàn khàn như , đừng nên cố nặn giọng nữa.
Khiến nàng sợ c.h.ế.t khiếp.
“Con hỏi, từng thấy vừng ?”
Vừng?
Hứa Đại Dũng ngẩn , vừng là cái gì?
“Con thể mô tả nó trông như thế nào ?”
Hứa Đại Dũng thật sự nhớ thứ gì gọi là vừng, đành bảo Phúc Nha mô tả.
“Nó màu trắng, nhỏ, giống hạt gạo, ngửi thì thơm thơm…”
Ồ!
Cái .
Hứa Đại Dũng , đó chính là Hồ ma!
“Con hỏi Hồ ma ?”
Hồ ma…
Hình như khi truyền sang thời Hán thì gọi tên .
Vậy thì đúng là vấn đề gì.
“Phải ạ.”
Phúc Nha chắc chắn đáp lời.
Nếu vừng, thì việc độc quyền sẽ khó khăn.
Đương nhiên, bắt chước thì , chứ vượt qua thì bất khả!
Trong tay nàng đây ớt, thứ mà thời hề .
Linh hồn của món Bát bát kê chính là bột ớt.
Nếu bột ớt, thù du cũng thể tạm thời thế, nhưng ớt thì nhất.
Mà trùng hợp , nàng khéo .
Vậy nên, bạc nàng kiếm thì ai kiếm?
Thôi , kiếm cho nhà ngoại.
Nàng quả là một đứa bé ngoan.
Biết giúp đỡ nhà ngoại.
Giúp họ thoát khỏi phận thợ săn đầy rủi ro.
Hứa Đại Dũng hiếu kỳ hỏi một câu: “Con hỏi cái gì ?”
Phúc Nha lắc đầu, thần bí giơ một ngón tay, xoay vòng vòng tại chỗ.
“Bất khả thuyết, bất khả thuyết.”
Chà chà, bé tí tẹo vẻ thần bí .