Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 150: Bát bát kê ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:37:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong chính sảnh nhà họ Hứa, Ngô Gia Nghĩa uống nước bát đến bát khác.

 

Môi chút đỏ tươi.

 

Phúc Nha che miệng nín ở góc phòng.

 

Cứu mạng, buồn quá mất.

 

May mà nàng ăn.

 

Mà đúng là ngờ ca ca hổ báo đến , c.ắ.n thẳng một miếng lớn.

 

Ngay lập tức phun .

 

khi nhận gì đó thì quá muộn .

 

Bắt đầu cay .

 

Thế là cứ thế uống bao nhiêu là nước.

 

Thật t.h.ả.m thương…

 

Ngô lão Tam bây giờ tại con gà uống nước .

 

Xem cảm giác cũng y hệt như con trai .

 

Hắn do dự mãi, cũng bẻ một quả nếm thử.

 

Phúc Nha đầu thì thấy cảnh tượng , kìm khóe miệng giật giật.

 

May mà một cây ớt nhiều quả.

 

Nếu thì đủ cho mấy họ nếm thử .

 

Sự việc phát triển đến cuối cùng, là ngoài Phúc Nha , tất cả , kể cả Hứa ngoại công đang thương giường, đều ngừng uống nước.

 

Cứ như thể mấy năm từng uống nước .

 

Khó khăn lắm mới nguôi ngoai .

 

Nhìn đôi môi đỏ rực của đối phương, nhịn , đều bật thành tiếng.

 

Ngô lão Tam uống thêm một ngụm nước, “Đừng , thứ cũng khá sảng khoái đó chứ.”

 

Khiến ăn thêm một miếng nữa.

 

“Phải đó, cay lắm, cay hơn cả thù du, còn sức hấp dẫn khiến ăn tiếp nữa.”

 

Ngô Gia Nghĩa nhỏ giọng giải thích.

 

Môi còn sưng nữa, chỉ là vẫn còn đỏ.

 

Huệ Nương khựng , liếc Phúc Nha.

 

Phúc Nha huýt sáo, nhưng phát hiện huýt.

 

Nàng bĩu môi ngoài cửa.

 

À, cái sân ngoài , đúng là một cái sân đó nha!

 

Huệ Nương , nàng đại khái Phúc Nha .

 

Bế Phúc Nha lên, hai con phòng.

 

Chẳng những gì trong đó.

 

Sau khi , Huệ Nương nghiêm túc hái từng quả ớt đỏ xuống.

 

Trên cây vẫn còn một quả xanh, chín.

 

Nàng dặn dò Ngô Gia Nghĩa, mang trồng góc sân.

 

Gọi Hứa ngoại bà đến, hai trong bếp loay hoay nửa ngày.

 

Mùi thơm dần dần lan tỏa.

Mèo Dịch Truyện

 

Mùi vị đó, cay.

 

Ngửi thôi khiến chảy nước miếng.

 

Hạt ớt khi chín thể trồng trực tiếp.

 

Vậy nên chỉ cần một cây ớt , giữ hạt giống , tiếp tục trồng.

 

Sau ăn ớt sẽ thành vấn đề nữa.

 

Phúc Nha hì hì .

 

Đến lúc đó, thể món cay như lát cay…

 

Gà rán cũng .

 

Bột chiên xù dễ kiếm.

 

Chỉ cần một cái bánh màn thầu, một ít dầu, một sẵn lòng giúp nghiền bánh màn thầu thành những hạt nhỏ.

 

thể !

 

Nghĩ đến gà rán chút thèm .

 

Phúc Nha quyết định tìm thời gian gian bên trong, c.ắ.n một đùi gà rán~

 

Ăn nhiều hết, hì hì.

 

Thịt gà xào thơm nức mũi, nếm thử một miếng, còn vị cay của ớt.

 

Tê tê, khó chịu.

 

Ngon miệng bất ngờ.

 

Hứa Ngoại Bà kinh ngạc.

 

“Con thể món ngon, còn tưởng con lừa chứ, giỏi thật đó…”

 

Huệ Nương ngẩng đầu, “Cái đó thì chắc chắn .”

 

Kỳ thực nàng cũng bừa.

 

Chỉ là Phúc Nha , ớt gia vị, món ăn còn ngon hơn cả dùng quả thù du.

 

Nàng nghĩ thù du thể nấu cùng thịt gà .

 

Ớt cũng .

 

Còn bột ớt từ một nồi nhỏ khác…

 

Cũng may những thứ cần dùng để xào bột ớt, trong nhà đều , thì là, hoa tiêu.

 

Đều quá rẻ.

 

Trộn lẫn xào cùng ớt, thơm một cách kỳ lạ.

 

Dùng đầu ngón tay chấm một chút nếm thử, so với vị cay thuần túy, còn thêm một chút hương thơm.

 

Dư vị vô cùng.

 

“Nương, đó chứ, chúng đang bán canh lẩu.”

 

Hứa Ngoại Bà ừ một tiếng, nhanh nhẹn múc thịt trong nồi .

 

“Ta chứ, ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-150-bat-bat-ke.html.]

 

“Con dạy …”

 

Chưa dứt lời, Hứa Ngoại Bà nghiêm nghị ngắt lời.

 

“Ta , chuyện , con đừng cho .”

 

Huệ Nương ngây , nhận nương hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không canh lẩu của nhà chúng , là một món khác, con dạy , đó thể mang bán, như trong nhà sẽ thu nhập định, phụ và đại ca cũng cần ngày ngày lên núi, đỡ cho lo lắng sợ hãi.”

 

Thật đáng thẹn.

 

Hứa Ngoại Bà động lòng.

 

Trượng phu và con trai đều là thợ săn, bà lo lắng sợ hãi nửa đời .

 

Chỉ sợ đến một ngày trượng phu mất , con trai cũng mất .

 

Cháu trai nguyện ý đến trường học, cần học săn bắn, bà cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

chung quy vẫn yên tâm, trong nhà thu nhập định.

 

Tuy tám mươi bảy lượng bạc tiết kiệm, nhưng cũng nhiều.

 

Nếu gặp thiên tai nhân họa, tám mươi lượng phỏng chừng căn bản đủ.

 

Nếu thu nhập định, bọn họ sẽ cần ngày ngày chạy lên núi.

 

 

“Nữ nhi, đây là bí quyết của nhà chồng con, thể tùy tiện cho ?”

 

Hứa Ngoại Bà vẫn nhịn , mềm cứng, từ chối.

 

Huệ Nương lắc đầu, “Nương, đây của nhà chồng con, là Phúc… là con tự nghĩ , nhà chồng một món, nhà đẻ một món, công bằng. Hơn nữa, nhà chúng gần huyện, nhà chồng gần Thanh Vân Trấn, căn bản liên quan.”

 

Chính là ngại việc.

 

Hứa Ngoại Bà c.ắ.n cắn má, trong lòng khẽ động.

 

“Nữ nhi, nương đa tạ con.”

 

“Cái tính là gì, con dạy …”

 

Luộc rau bằng nước sôi.

 

Cải trắng, xà lách cắt lát, chân gà, thịt.

 

Cùng với các loại nấm hái núi tiện đường buổi sáng.

 

Nấm hương.

 

Đổ tất cả nồi, luộc.

 

Sau khi luộc chín vớt , cho bát để dùng .

 

Lại lấy một cái bát khác, đổ muối, đường trắng, mè rang, cùng với bột ớt, dầu mè.

 

Khuấy đều, hương thơm tức thì kích thích.

 

Màu đỏ rực , vô cùng hấp dẫn.

 

Hứa Ngoại Bà thèm.

 

Chỉ thấy Huệ Nương đổ tất cả thứ trong bát cái bát đựng gia vị .

 

Dùng đũa trộn đều.

 

Sau đó gắp một miếng xà lách, đút cho Hứa Ngoại Bà.

 

“Ngon quá!”

 

Tuy cay, nhưng thơm, một ma lực khiến ăn ngừng .

 

.”

 

Huệ Nương , tự cũng ăn một miếng.

 

Trái tim bất an phút chốc an định.

 

Ngon thật, cảm giác còn ngon hơn cả canh lẩu của nàng.

 

bây giờ một vấn đề.”

 

Huệ Nương thể cắt ngang ảo tưởng kiếm vài lượng bạc mỗi ngày của Hứa Ngoại Bà.

 

Rất nghiêm túc.

 

“Gia vị chính, chỉ một chút.”

 

Huệ Nương giơ quả ớt đặt bên cạnh lên, tiếc nuối lắc đầu.

 

, chỉ một chút xíu.”

 

Lòng Hứa Ngoại Bà treo lên.

 

“May mà lúc xào, thấy hạt, thể thử xem trồng .”

 

Loại ớt , năng suất cũng khá cao.

 

Một cây yếu ớt như , thế mà nhiều ớt đến thế.

 

“Được, thử xem.”

 

“Con cũng mang một ít về, xem trồng sống , nếu thể…”

 

Huệ Nương , “Sau nửa năm đến một năm, phụ và đại ca sẽ cần săn nữa.”

 

Sức hấp dẫn của món gần như thể nghi ngờ.

 

Ăn còn ăn nữa.

 

Một chút chú ý, bọn họ ăn gần hết một nửa.

 

Đỏ mặt cho các món rau khác luộc, thêm một ít nữa.

 

Mang bàn ăn.

 

“Ấy, đây là gì thế?”

 

Vương Cần và Hứa Đại Dũng chút nghi hoặc .

 

Đỏ au, vẻ đáng sợ.

 

“Huynh thử xem.”

 

Một miếng xuống bụng, dư vị vô cùng.

 

Không kìm ăn thêm một miếng, thêm một miếng…

 

Ngon quá mất.

 

“Ăn , đừng hỏi nhiều nữa.”

 

Mau chóng xuống ăn cơm, dù ăn xong bữa trưa, Huệ Nương và bọn họ vội vã về nhà .

 

Trước khi , Hứa Ngoại Bà chuẩn lễ vật hồi đáp.

 

So với những thứ Ngô lão thái thái mang đến, quả thực là hơn chứ kém.

 

Nhiều như .

 

 

Loading...