Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 154: --- Trở Về Nhà
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:38:01
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng, chuyện báo quan thành.
Nhị Nương cuối cùng cũng đạt mục tiêu của : tự quá kế ngoài.
Nàng bản còn bất cứ quan hệ gì với cặp con mất hết nhân tính , cho nên vở kịch hôm nay, là dựa mục tiêu của Nhị Nương mà sắp đặt.
Không ngờ thuận lợi đến mức khó tin.
Cuộc sống của nhà chồng ngày càng , Nhị Nương vẫn luôn lo lắng liệu bọn họ tìm đến cửa .
Đã từng tìm đến một .
Mục đích của bọn họ vẫn đạt .
mà, chuyện cũng quá đơn giản .
Nếu chỉ là nhận tiểu .
Nàng luôn cảm thấy, nhà chồng sẽ tiếp tục phú quý, nếu dính dáng đến hai con trành quỷ , nhất định sẽ xảy chuyện lớn.
Cho nên, nàng mới tự quá kế ngoài.
May mà Đại bá…
Không, bây giờ là cha .
Sẵn lòng chấp nhận nàng.
“Lợi hại thật ~”
Phúc Nha giơ ngón cái lên, khen ngợi Nhị Nương một tiếng.
Không ngờ thể tự thoát khỏi đó, thật là ghê gớm.
“Ôi chao, diễn màn kịch , thật là mệt mỏi.”
Ngô lão thái thái đ.ấ.m lưng, cùng Ngô lão đầu, thong thả bộ.
Ai da, sớm dắt trâu theo .
“Sớm dắt trâu …”
Ngô lão tam gãi đầu, chút áy náy.
Làm mệt cha nương , thật là.
Rõ ràng cha nương lớn tuổi …
“Ai da, chỉ vài bước chân thôi mà.”
Ngô lão thái thái thờ ơ xua tay.
Chẳng mấy chốc về đến cổng làng.
Thuyên Tử, Thiết Trụ và bốn bọn họ ngây ngẩn , cuối cùng cũng thấy trở về.
“Các ngươi cuối cùng cũng về !”
“Cửa mở, giật ghê…”
Bọn họ , những dân làng theo cũng cứ thế xuống cổng làng tiếp tục trò chuyện.
Ai nấy vẻ mặt phấn khích, khoa tay múa chân.
Mặt đỏ bừng vì phấn khích.
“Trời ơi, một cái bánh ngọt lớn như mà giá tám trăm tám mươi tám văn! Gia đình Ngô Thủ Nghĩa đúng là ngày càng sống hơn …”
“ mà, con trai đang giúp họ xây nhà, kiểu dáng đó… chậc chậc, thật sự là từng thấy qua bao giờ! Đặc biệt lớn, đặc biệt rộng rãi, giống hệt như nhà của quan viên .”
“Hình như , nhà họ mua thêm một ít đất ở nhà nhà, như thế mới đủ để xây nhà.”
, bọn họ mua thêm mấy chục thước vuông.
Chính là để xây căn nhà lớn hơn.
Dù nhà bọn họ cũng đông như .
Đại phòng đến Tam phòng đều vẫn còn trẻ, còn sinh nữa, nên chuẩn thật kỹ lưỡng.
Đó đều là chuẩn để mỗi phòng thêm hai đứa trẻ nữa.
Sau mới , căn bản cần dùng nhiều đến thế…
Đương nhiên, đó đều là chuyện .
“Đói quá, đói quá.”
Xem kịch lâu, bụng Phúc Nha trống rỗng như thành .
Vừa đặt chân xuống đất liền chạy khắp nơi kêu đói.
Trong bếp vẫn còn một chút bánh ngọt, dứt khoát lấy cho Phúc Nha ăn.
Đáng tiếc là ăn nhiều quá nên bây giờ Phúc Nha còn thiết tha món nữa .
Cố gắng lắm mới ăn hết.
Môi trề , từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ nhét miệng.
Lông mày nhăn đến mức thể kẹp c.h.ế.t ruồi.
Trông thật sầu t.h.ả.m khổ sở.
“Được , đến ăn cơm .”
Món ăn buổi tối, buổi trưa chuẩn xong xuôi, chỉ chờ xào nấu.
Cho nên tốc độ vẫn nhanh.
Chỉ là khi bọn họ ăn, tránh khỏi nhớ đến bốn trong túp lều tranh bên cạnh.
Lo sợ bọn họ thèm, đặc biệt chia một ít thịt cho bọn họ.
Kết quả là bọn họ đều ăn cơm , cũng chịu nhận.
Trên bàn bày đầy thức ăn.
Còn một vài loại quả.
Dâu tây, nho, và một vài loại quả rừng rõ tên khác.
Quả rừng chắc là do mấy ca ca lên núi tìm .
Không ngờ học đường lâu như , chạy núi vẫn thể tìm loại quả chua ngọt ngon lành như thế.
Thật là bất ngờ.
Phúc Nha hầu như món nào cũng ăn.
Món nàng thích nhất chính là món củ cải hầm sườn cừu .
Củ cải thanh ngọt, sườn cừu mềm nhừ.
Đều đặc biệt ngon.
Đáng tiếc là dung lượng bụng báo động đỏ, thể ăn thêm bao nhiêu.
Chỉ thể tiếc nuối rời khỏi bàn ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-154-tro-ve-nha.html.]
Sau khi ăn cơm xong.
Không nghỉ ngơi nhiều, liền chui túp lều tranh giúp đỡ.
Hàng hóa ngày mai còn giao.
Trăng thể đợi xong việc thưởng, bánh trung thu thể đợi xong việc ăn.
việc , thì sẽ tiền.
Cho nên bọn họ dám lơ là.
Bởi vì tuổi nhỏ nhất, việc gì nên hai tiểu tử Ngô Gia Dũng và Ngô Gia Văn giữ để chơi với Phúc Nha.
Thực Phúc Nha cần trông nom, chỉ là tìm chút việc cho hai thằng nhóc việc thôi.
Bằng lát nữa chạy phiền bọn họ.
Chậm trễ tiến độ.
Phía m.ô.n.g nàng theo hai tiểu quỷ ngây thơ.
Phúc Nha một chút cũng cảm thấy dẫn hai ca ca chơi là vui vẻ gì.
Bĩu môi vòng quanh sân mấy vòng, tiêu thực.
Lúc đầu hai còn theo, phát hiện cứ vòng tròn, liền theo nữa.
Mèo Dịch Truyện
Chổng m.ô.n.g lớn sấp đất chơi bùn.
Bẩn thỉu nhếch nhác, lát nữa nương của bọn họ mà thấy nhất định sẽ xách lên đ.á.n.h cho mấy trận tơi bời.
Phúc Nha dự kiến tương lai của hai bọn họ.
Nàng tiếc nuối lắc đầu.
Rồi nhân lúc bọn họ chú ý, nàng chạy về phòng.
Căn phòng của nàng tạm thời còn cần tháo dỡ.
Có điều Ngô A Vĩ một ít gạch bùn để gia cố căn nhà.
Hắn xin mấy viên gạch bùn mới xây dựng lâu của họ.
Họ vui vẻ cho.
Dù thì cũng cho phép mang ngoài, cũng phá hủy trực tiếp thôi.
Có thể tái chế tận dụng thì cứ tận dụng thôi.
Đóng cửa phòng , Phúc Nha đổ ập xuống giường, vểnh đôi chân nhỏ.
Trong đầu nàng hiện lên hai chữ: "Tiến ."
Nàng liền tiến gian.
Phúc Nha chạy đến chỗ đất đây nàng ném hạt ớt để xem.
Rất , cây con mọc , chỉ là vẻ vẫn còn gầy yếu.
Nàng xách một cái xô nhựa nhỏ, múc một ít nước tưới cho những cây ớt nàng trồng.
Đảm bảo mỗi cây ớt đều tưới nước đến.
Chạy về căn nhà gỗ nhỏ, nàng gặm một cái cánh gà rán.
Lại uống một ngụm thủy phẩm giải khát sảng khoái.
Coi như là lấp đầy trống do nàng tiêu hóa thức ăn tạo .
Lại no , nàng ợ một cái chút dầu mỡ, Phúc Nha liền ngoài.
Trước khi ngoài, trong tay nàng còn cầm một cây ớt con.
Sau cũng vứt nó ở , để mặc nó tùy ý sinh trưởng.
Nó kết nhiều quả.
Bị Ngô Gia Dũng, lòng hiếu kỳ đặc biệt mạnh, phát hiện c.ắ.n một miếng.
Lập tức cay đến mức nước mắt nước mũi đều chảy , trông đặc biệt buồn ...
Một thời thần rưỡi trôi qua, xem bánh ngọt xong .
Bởi vì thấy từ căn lều tranh .
Chốc lát nữa, đều .
Họ thêm hai nồi bánh ngọt, mỗi đều chia một nửa.
Mang về nhà coi như là phần thêm dịp Trung thu.
Lưu A Bà sống c.h.ế.t chịu nhận cả một miếng.
Bà căn bản thể ăn bao nhiêu, chỉ cần một nửa là .
Mấy từ chối, Ngô lão thái thái và những khác cũng đành bỏ cuộc.
Đành chỉ cho một nửa.
Một nửa còn , chỉ thể để tự ăn.
Ồ , lẽ thể đưa tới phủ của đại nhân huyện thừa.
Cứ là lễ vật Trung thu.
"Phúc Nha, con ở đó ?"
Nhìn trái thấy ai, nàng mới phát hiện Phúc Nha một cô đơn lẻ loi ở hậu viện, ngay cửa phòng của .
Huệ Nương bế nàng lên, mật hôn hít hai cái.
"Mùi bánh ngọt."
Phúc Nha chỉ Huệ Nương, hít sâu một .
Ôi chà, cái mùi của tiệm bánh ngọt ...
Cảm giác như nhà bọn họ sắp ướp đầy mùi bánh ngọt .
Sao mà ai cũng cái mùi .
"Có ăn , ăn ?"
Đêm trăng tròn, cùng bên , ăn chút điểm tâm, uống nước đường.
Bên cạnh là , bên tai là tiếng vui vẻ.
Một hạnh phúc giản đơn...
Tiểu kịch trường:
Cầm nửa cái bánh ngọt về nhà, cho dù là Xuyên Tử Thiết Trụ đều vui vẻ.
Vừa cửa lớn tiếng gọi: "Nương, xem mang về cái gì !"
Kinh ngạc lớn: "Bốn trăm bốn mươi bốn đồng tiền!"