Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 163: --- Bắt Trẻ Con Rồi!
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:38:11
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phúc Nha xổm bên cạnh, dùng ánh mắt nhỏ bé liếc những lớn vẫn đang dùng cơm bàn.
Không khỏi lo lắng.
Bao giờ mới đưa tiền mừng tuổi cho nàng đây?
Chắc là sẽ ít nhỉ.
Lúc cũng bao lì xì, đều là dùng giấy đỏ phong kín .
Phúc Nha đối với tiền mừng tuổi quả thực thèm đến chảy cả dãi.
Từ lâu , nàng còn nhận tiền mừng tuổi nữa.
Giờ đây còn thể nhận thêm một nữa, nàng vô cùng kích động.
"Phúc Nha, thôi, đưa đốt pháo hoa!"
Ngô Gia Dũng hăm hở chạy tới, cúi đầu một câu với Phúc Nha, chìa tay .
Cả mặt tràn đầy vẻ háo hức thử.
Phúc Nha do dự một chút, pháo hoa thời cổ đại... nhỉ?
Thôi , ngoài chơi một lát .
Cứ mãi ở nhà bọn họ ăn cơm cũng thật là vô vị.
"Được!"
Ngô Gia Nhân nhanh chóng theo.
Y cũng xem pháo hoa.
"Trông chừng cho kỹ đó!"
Lâm Nương lớn tiếng dặn dò.
"Được ạ!"
Ừm, còn chăm sóc nữa.
Ngô Gia Nhân gật đầu, bước chân chậm , chờ hai phía theo kịp.
Rồi cùng ngoài.
Đêm ba mươi Tết, khắp nơi đều là tiếng pháo hoa, pháo nổ.
Kẻ tiền thì mua pháo đỏ đốt, kẻ tiền thì nhóm một đống lửa cửa, ném tre mà đốt.
Cũng thể phát âm thanh lách tách.
Đấy cũng coi là pháo .
Ồn ào lắm, bên ngoài.
Phúc Nha lúc nãy ở nhà khi xổm cảm nhận điều đó.
Nàng cũng chuẩn tâm lý , nhưng ngờ ồn ào đến , thấy tiếng của hai ca ca bên cạnh.
Quá ồn ào.
Có khá nhiều đứa trẻ chạy tới chạy lui trong thôn, nhặt những viên pháo cháy hết, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Rồi ném tất cả đống lửa đốt tre.
Ầm một tiếng, nổ tung.
Cây tre nhảy lên một cái, yên trở .
Chà, phá phách phết đấy chứ.
Trêu mèo đùa chó.
Không đúng, hồi bé cũng phá phách lắm mà.
Thế là tự mắng , ôi chao.
Phúc Nha lập tức kéo tay Ngô Gia Nhân ngoài.
Ngẩng đầu lên bầu trời.
Pháo hoa thời cổ đại màu sắc khá đơn điệu.
Lại cho rằng màu đỏ là màu của điềm lành.
Pháo hoa mà các nhà giàu đốt đa phần đều là màu đỏ.
Trong đó cũng màu vàng.
Không nhiều lắm.
Trong thời đại như thế mà vẫn thể ngắm pháo hoa...
Từng chùm pháo hoa nở rộ, phản chiếu trong mắt Phúc Nha, tràn đầy vẻ kinh diễm.
Cứ thế ngẩng đầu hồi lâu, nàng đang nghĩ gì.
Chỉ trong khoảnh khắc, chút mơ hồ.
Rồi nhanh chóng tan biến.
Phúc Nha chú ý tới, bàn tay của Ngô Gia Nhân đang nắm cổ tay nàng dần dần siết chặt.
Trong mắt y lộ vẻ bối rối, cùng với nỗi sợ hãi tột cùng.
Vừa , y đột nhiên ảo giác rằng Phúc Nha của nơi .
Thật sự hề hòa hợp.
Không đúng, Phúc Nha sinh ở đây mà.
Hơn nữa còn lớn lên từng bước sự bầu bạn của gia đình.
Sao thể của nơi ?
Ngô Gia Nhân mạnh mẽ kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, nuốt nước bọt.
" , còn ..."
Ngô Gia Dũng sang, lớn.
pháo hoa bay lên trời, rõ lắm.
Cuối cùng vẫn thấy.
Ngô Gia Dũng cũng chẳng để tâm, nhanh quẳng đầu.
Thấy Phúc Nha an trong lòng đại ca, y với họ là chơi muộn .
Rồi y ba chân bốn cẳng chạy mất.
Phúc Nha đầy vẻ hâm mộ Ngô Gia Dũng tự do .
Thật quá.
Chạy nhanh như .
Nàng bây giờ vẫn phép tự hành động.
Rất nhiều chuyện , thật khiến khó hiểu.
Ai da ~
"Đẹp ?"
Ôm chặt Phúc Nha, Ngô Gia Nhân dậy, hai tay đỡ lấy đầu gối nàng, ôn tồn hỏi.
"Đẹp."
Nàng chút do dự trả lời.
Vẫn rời mắt tiếp tục ngắm.
Thật là thú vị.
Pháo hoa ngừng .
"Này!"
Tiếng của ai ?
Ai đang gọi họ?
Ngô Gia Nhân ôm Phúc Nha về phía nguồn âm thanh.
Hóa là một đứa trẻ nam quen .
Hít hít mũi, chút ngượng ngùng hai họ.
"Các ngươi thể chơi với ?"
Chơi với ?
Phúc Nha giãy giụa xuống, chút khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-163-bat-tre-con-roi.html.]
"Tại ?"
Nàng bé tí thế , theo lý mà ai tìm nàng chơi .
Chuyện là đây.
" , đồ ăn đây ."
Thằng bé cứng nhắc , mấy thành thạo lấy từ trong bọc của một gói kẹo mạch nha.
Khi cúi đầu tìm kiếm, Phúc Nha thấy vết bầm tím cổ .
Lập tức dấy lên sự cảnh giác.
Nàng lướt một cái.
Động tác ngưng trệ, biểu cảm lúng túng, ánh mắt mơ hồ.
Cùng với dáng vẻ cà nhắc của .
Gói kẹo mạch nha trong tay, bộ quần áo rõ ràng .
Vô thức đưa mắt lên mặt .
Thấy vẻ khao khát lộ khi lấy kẹo mạch nha .
Phúc Nha lắc đầu.
Đứa trẻ , .
"Ca ca."
Phúc Nha kéo tay áo Ngô Gia Nhân, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ý bảo đừng .
Điều đó là chắc chắn, Ngô Gia Nhân cũng kẻ ngốc.
Nói là .
"Không ăn, thích ăn."
Ngô Gia Nhân lạnh lùng vô tình , biểu cảm phất phất tay.
Đuổi .
Hắn ăn, thằng bé rõ ràng là sốt ruột.
"Không , ngươi thích ăn? Kẹo là thứ ngon bao nhiêu!"
Ngô Gia Nhân ngậm miệng , gì.
Ôm thể Phúc Nha từ từ lùi .
Quá , kẻ nào tin thì đúng là ngốc.
"..."
Ngô Gia Nhân , ôm Phúc Nha vội vã về.
‘Bùm!’
Pháo hoa bắt đầu nổ.
Thằng bé thấy tình hình , vội vàng hiệu.
Rất nhanh, từ xung quanh chạy .
Là hai gã đàn ông cao lớn vạm vỡ.
Mặt đầy râu quai nón, vẻ mặt hung tợn.
Đang hung hăng chạy về phía họ.
"Trời ạ! Ca ca mau chạy!"
Đây là cướp ...
Phụt, đây là bắt cóc trẻ con mà!
Quá đáng thật.
Ngô Gia Nhân đang vội chạy ngoái đầu .
Suýt chút nữa tim ngừng đập.
Sao đuổi theo nữa chứ!
Y thằng bé mà!
tại cứ nhắm y chứ!
Ngô Gia Nhân sức sải bước chạy thục mạng.
Cảm giác như thở đứt đoạn .
Hít thở sâu mấy .
Nhìn thấy hai càng lúc càng gần.
Phúc Nha trong lòng thắt .
Ngô Gia Nhân rõ ràng mệt, chạy chậm một chút.
Phúc Nha quyết tâm, từ trong gian lấy hai viên đá.
‘Bốp’ một tiếng ném trúng đầu hai .
"Á!"
Lập tức kêu t.h.ả.m thiết.
Ôm đầu rên rỉ đau đớn.
Ngô Gia Nhân dám ngoảnh đầu .
Chỉ thể sức chạy.
Chạy đến cổng nhà, y thở phào nhẹ nhõm.
Trời đ.á.n.h thánh vật.
Rốt cuộc là ai !
"Chuyện gì thế , mệt mỏi như , đằng ch.ó đuổi ngươi ?"
Đại nương , trong ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
"Đằng bọn bắt cóc trẻ con!"
Ngô Gia Nhân thở hổn hển mệt mỏi, căn bản nên lời.
Phúc Nha, vốn động đậy nhiều, lập tức .
Nàng chỉ tay về phía , vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Ngươi gì?"
Đầu óc bỗng chốc đình trệ.
Bọn bắt cóc trẻ con...
Sao thể chứ!
"Gia Dũng, Gia Dũng ?"
Nhị Nương đột nhiên xông lên, lòng nóng như lửa đốt.
Nhìn trái đều thấy Ngô Gia Dũng.
Người ?
"Hỏng !"
Mèo Dịch Truyện
Phúc Nha đập tay đầu.
Nàng bảo là thứ gì đó quên mất mà!
Ngô Gia Dũng vẫn về!
Chẳng lẽ cũng gặp bọn bắt cóc !
"Mau mau mau, ngoài tìm!"
Ngô lão thái thái vội vàng vỗ tay, lớn tiếng hô.
Mặc dù bên ngoài vẫn đang đốt pháo hoa.
Tiếng động lẽ rõ lắm.
"Được !"
Trong chốc lát, cả nhà đều đổ ngoài.
Không, Ngô lão đại và Ngô lão gia hai ở trông nom trẻ con.