Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 47: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 08:25:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4_Đánh ruột
Sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi một lúc, Hứa ông ngoại và Hứa Đại Dũng chuẩn vác con nai đến huyện.
Thôn Khê nhỏ của họ gần huyện, bình thường mua bán đồ đạc, cũng thường là đến huyện.
“Chúng đây nhé, sẽ về nhanh thôi.”
Hứa ông ngoại trải một lớp cỏ khô dày lên con nai xe kéo.
Cho đến khi còn thấy rõ bên trong là một con nai nữa, mới chịu dừng tay.
Hứa Đại Dũng nhấc xe kéo lên, từ từ đẩy .
Hai cứ thế chậm rãi bước , rời khỏi tầm mắt của họ, biến mất trong làng.
“Vào nghỉ ngơi một lát .”
Hứa bà ngoại xoa xoa khuôn mặt Phúc Nha trong lòng, gọi những khác về nhà.
“Vâng.”
Vương Cầm kéo Hổ Oa đang ôm m.ô.n.g nhăn nhó trở về phòng.
Vừa cửa bảo y quần áo.
“Mau cái bộ quần áo bẩn thỉu con , ngủ!”
Suốt ngày cứ như một con khỉ .
Ba ngày đ.á.n.h là dám lật ngói nhà.
Hổ Oa cúi đầu, “Dạ.”
Không dám phản bác.
Ngoan ngoãn tự quần áo.
Chân cũng rửa mà thẳng lên giường.
Vương Cầm: “…”
Dơ, c.h.ế.t, !
Giống hệt cha y.
“Ra ngoài rửa chân hãy lên giường!”
Vương Cầm cố gắng kiềm chế cơn giận của , nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi.
Lưng Hổ Oa lạnh toát, vội vàng bò dậy khỏi giường, mang dép cỏ lộc cộc chạy ngoài.
Rửa chân qua loa nhanh chóng về giường xuống.
Hai tay đan đặt lên rốn, ngủ ngay ngắn.
Vương Cầm xoa trán, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Xác nhận đứa bé còn bày trò quỷ quái gì nữa, nàng liền khỏi phòng.
Hổ Oa sớm tách ngủ cùng bọn họ nữa .
Giờ cũng chỉ là đến trông chừng đứa bé ngủ trưa.
Không , trẻ con ngủ trưa sẽ cao .
Đứa bé gần đây thích ngủ trưa, ngày nào cũng gây chuyện.
Nàng ở bên cạnh trông chừng, đợi Hổ Oa ngủ mới ngoài.
Ve sầu kêu râm ran mùa hè, ‘chiêm chiêm’ ngừng cây.
Gió thổi đến, mang theo sự mát mẻ, mà nhiều hơn là sự oi bức.
Nửa canh giờ , lượt thức dậy.
Đặc biệt là Ngô lão tam, vì đang ở nhà cha vợ, dám ngủ quá lâu.
(Thực ở nhà cũng dám ngủ quá lâu.)
Y dậy từ sớm.
Ngồi ở cửa sân mà ngây .
Còn tại là ở cửa, đương nhiên là để Hứa bà ngoại ngoài là thể thấy y.
Cũng y là vì tâm lý gì, chỉ là cảm thấy để vợ thấy .
Để chút ấn tượng.
“Nương ~”
Ngô Gia Nghĩa lạ giường, ngủ ở đây yên giấc cho lắm.
Mới ngủ một lát tỉnh dậy.
Ngồi giường dụi mắt gọi Huệ Nương.
“Aizz, .”
Huệ Nương xoa xoa đầu Ngô Gia Nghĩa.
Rồi nhéo một cái.
Đứa bé , tướng mạo giống nàng.
Nàng tự cũng thấy yêu thích.
Mà …
Hai đứa con nàng sinh , đều khá giống nàng.
Không giống Ngô lão tam.
Huệ Nương mím môi khẽ.
“Tỉnh thì ngoài chơi .”
Ngô Gia Nghĩa gật đầu, bò đến bên cạnh Phúc Nha, nhét ngón tay lòng bàn tay mở của nàng.
Nhanh chóng, Phúc Nha nắm chặt lấy ngón tay của ca ca.
Ngô Gia Nghĩa khúc khích.
Bên ngoài gì vui , vẫn là vui hơn.
Trong giấc ngủ, Phúc Nha đột nhiên tiếng của Ngô Gia Nghĩa đ.á.n.h thức.
Mơ màng mở mắt, thấy là ruột của .
Cũng giận. Nàng với của một cái.
Khiến Ngô Gia Nghĩa càng lớn tiếng hơn.
Vài giây …
“Á!”
Huệ Nương cúi đầu , Phúc Nha tặng cho nàng một cú đấm.
Vừa vặn trúng quầng mắt.
Tuy sát thương cao, nhưng mang tính sỉ nhục cực lớn.
Ngô Gia Nghĩa mặt mày ngơ ngác, y cứ thế… ruột đ.á.n.h ?
Thật sự đ.á.n.h ?
Huệ Nương buồn , vội vàng kéo Ngô Gia Nghĩa dậy xem xét một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-47.html.]
Được , đứa bé sức lực nhỏ, nhiều sức, cũng đ.á.n.h vết tích gì.
Chỉ là đáng thương cho Gia Nghĩa, chắc là dọa sợ ít.
Mèo Dịch Truyện
“Con chứ, đau ?”
Là con trai của , Huệ Nương vẫn yêu thương, hỏi y .
Nhận cái lắc đầu của Ngô Gia Nghĩa, nàng gật đầu.
Rồi bế Phúc Nha lên.
“Con đồ phá phách , đ.á.n.h ca ca.”
Phúc Nha khúc khích , giả ngây giả dại.
Nói gì với nàng ?
Nàng là trẻ sơ sinh, hiểu .
Ai bảo Ngô Gia Nghĩa tự đ.á.n.h thức nàng chứ.
Có giấc ngủ quan trọng lắm , thể đ.á.n.h thức nàng chứ.
Thật là đáng ghét mà.
Bây giờ chỉ tặng cho Ngô Gia Nghĩa một cú đ.ấ.m đau ngứa là quá hời cho y .
Nếu còn tiếp tục, nàng sẽ dùng sức.
Dù hình nhỏ bé của Phúc Nha dùng sức thì cũng thể đ.á.n.h đau bao nhiêu.
cứ thích nghĩ .
“Thôi , ngoài , thôi.”
Ba con khỏi phòng.
Bên ngoài, Vương Cầm rửa mấy quả trái cây.
Để trong rổ mang .
Nhìn thấy những quả trái cây , Huệ Nương liền thấy ê răng.
Loại quả dại núi .
Chua chịu nổi.
Suýt chút nữa là nàng rụng răng.
Dù thì nàng cũng ăn.
“Phúc Nha của chúng đến đây.”
Vương Cầm một câu đầy khoa trương, thành công thu hút sự chú ý của Phúc Nha.
Nhận là vị cữu mẫu , lưng Phúc Nha chợt lạnh toát.
Nàng vẫn quên cữu mẫu thể toe toét mặt, tay đ.á.n.h chút nương tay.
“Gia Nghĩa, Huệ Nhi, đây ăn trái cây.”
Năm nay trái cây ngọt hơn hẳn năm.
Không vì hái từ cây khác .
Mà , đây là loại trái cây mà hai cha con nọ đụng khi lên núi săn thú.
Không hai họ giờ đến ?
Hứa ngoại bà ăn nghĩ.
Tại gọi Phúc Nha?
Nàng bây giờ ngay cả một chiếc răng sữa cũng , mà ăn .
Gọi nàng gì, đừng để nàng thèm mà hỏng mất.
Ngô Gia Nghĩa "ê" một tiếng, tới lấy một trái.
Cạp cạp c.ắ.n ăn ngon lành.
Chàng sợ chua, cảm thấy trái cây ngon.
Huệ Nương lắc đầu lia lịa.
“Ta ăn, chua c.h.ế.t .”
Năm nào cũng hái, năm nào cũng nếm, năm nào cũng chua.
Chưa bao giờ năm nào bỏ qua.
Vương Cầm bật , tiểu cô tử nhà sợ chua.
“Trái chua , thật đấy, tin nàng hỏi phu quân xem .”
Huệ Nương nghi hoặc liếc Ngô lão tam, đối phương gật đầu lia lịa.
“Không chua! Trái ngọt hơn mấy năm nhiều.”
Trái cây mấy năm mới thật sự là nuốt nổi.
Thật ?
Huệ Nương xuống bên cạnh Hứa ngoại bà, bán tín bán nghi cầm một trái nhỏ hơn lên.
Cắn một miếng.
Rắc
Rất giòn.
Chỉ là mùi vị …
Huệ Nương cứng đờ mặt, với vẻ mặt kỳ lạ nhai nhai nuốt nuốt thứ đó xuống.
Tuy chua như mấy năm , nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.
Ít nhất nàng vẫn thấy chua.
Có điều, miễn cưỡng thể nuốt trôi.
Nhìn thấy biểu cảm của thê tử, Ngô lão tam mềm lòng đưa tay : “Nếu nàng ăn thì đưa .”
Dù cũng một hai .
Nghe lời , Huệ Nương như ném củ khoai nóng hổi tay Ngô lão tam.
Miếng đang nhai trong miệng nhanh chóng nuốt xuống.
Biểu cảm đó, còn đắng hơn cả ăn hoàng liên.
Hứa ngoại bà vẻ mặt của con gái , lắc đầu.
Không là mệnh gì, ăn một chút chua nào.
Cũng chỉ con rể nguyện ý ăn phần thừa của nàng thôi.
Nuông chiều nàng quá .
Hứa ngoại bà trừng mắt Huệ Nương, luôn cảm thấy lòng chút chột .
Huệ Nương lấy lòng, Phúc Nha thấy , cũng theo.
Tay của nương nàng nhanh quá.
Nàng còn nhận lấy mút hai ngụm nữa.
Chua thì chua, dù vẫn hơn là miệng vị gì.