Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 49: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 08:43:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiền Thưởng Công Tử Ban

 

Hứa ngoại công vội vàng từ chối, cúi đầu, tránh thẳng mắt quý nhân.

 

“Công tử, việc hợp. Chúng là thợ săn, thú săn đưa đến nhận tiền thì nên .”

 

Hôm nay chỉ là chậm trễ một lát.

 

Không ngờ suýt mang đồ về.

 

“Có gì mà hợp chứ, cho thì cứ nhận !”

 

Công tử áo hồng vẻ quan tâm vẫy tay, ý bảo đừng nữa.

 

Hứa ngoại công trong lòng khẽ thở dài một .

 

Nghĩ bụng vị công tử giàu hào phóng đến , hào phóng đến mức ông cũng chút ngại ngùng.

 

mà…

 

Thông qua những lời hỏi han nãy, ông cũng thể cảm nhận .

 

Người chủ sự trong hai là vị công tử áo xanh đậm .

 

Hắn từ tốn xoay về phía lam y công tử.

 

“Đệ cho các ngươi, thì các ngươi cứ nhận lấy . Còn mau bưng ghế cho bọn họ , thật là mắt !”

 

Hắn thản nhiên .

 

Một thị vệ dáng cao lớn đang chờ bên cạnh liền nhanh chóng mang đến hai chiếc ghế dài cho bọn họ.

 

Hai cha con nơm nớp lo sợ xuống.

 

Lòng cứ đ.á.n.h trống.

 

Chẳng hiểu hai vị công tử ý gì.

 

bọn họ nào dám từ chối, ngoan ngoãn ghế.

 

Đặc biệt là Hứa Đại Dũng, tay chân luống cuống đặt vì căng thẳng.

 

Nửa khắc , lộc yến dần dần dọn lên.

 

Có điều đáng tiếc là huyết lộc.

 

Cũng chẳng cách nào, khi hai cha con họ Hứa g.i.ế.c hươu núi, lúc mang theo vật chứa.

 

Món huyết lộc quý giá đành lãng phí như .

 

Cả hai đều vô cùng đau lòng.

 

“Ngon quá! Huynh rể cũng nếm thử xem.”

 

Món đầu tiên dọn lên, phấn y công tử sốt ruột cầm đũa nếm thử một miếng.

 

Hương vị lan tỏa giữa môi răng, dư vị kéo dài bất tận.

 

Quả nhiên là cực kỳ ngon.

 

Chẳng trách lão già nhỏ bé về kinh nhậm chức yêu thích món đến .

 

Hắn cũng yêu thích.

 

Tốc độ nhanh đến nỗi, tiểu tư thử độc cũng kịp.

 

Chỉ thể âm thầm rụt tay về, căng thẳng .

 

Món ăn nhất đừng chút vấn đề nào, nếu e rằng tính mạng của khó bảo .

 

Lam y công tử chăm chú đối phương.

 

Mãi một lúc , xác nhận , mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Đứa trẻ , thật là vội vàng ăn uống quá.

 

May mắn là món ăn vấn đề gì.

 

Ánh mắt chợt liếc thấy hai cha con nhà họ Hứa đang ở góc, mắt mũi mũi tâm, lúc mới nhớ lời vợ , đóng gói một phần cho bọn họ.

 

Thấy ăn vui vẻ đến thế, chắc ăn quá đà mà quên mất .

 

Vậy thì chỉ đành để tay thôi.

 

“Mau lấy mấy chiếc hộp đựng thức ăn, chia cho bọn họ một phần.”

 

Tốt nhất là mỗi món đều chia một phần.

 

Phấn y công tử lúc mới nhớ lời hứa của , vội vàng gật đầu.

 

đúng đúng, các ngươi mau lấy, mỗi món chia cho bọn họ một ít.”

 

Bảo bọn họ mang về nhà, cũng cho nhà nếm thử.

 

Ai da, quả nhiên là một vô cùng lương thiện mà.

 

Hứa lão gia vội vàng dậy, chắp tay: “Đa tạ hai vị công tử.”

 

Thật là dày vò, chỉ nhanh chóng nhận bạc về nhà.

 

Sao khó khăn đến chứ.

 

Bọn họ hành động nhanh, chẳng mấy chốc mang đồ lên.

 

Chỉ là khi ngang qua hai , bất cẩn lảo đảo một chút.

 

Va bọn họ.

 

nhanh giữ vững hình.

 

Vô cùng xin với bọn họ: “Thật xin .”

 

Hai vội vàng lắc đầu.

Mèo Dịch Truyện

 

Nói đùa ư, bọn họ dám ?

 

Vị thị vệ khẽ gật đầu, sang đối mặt với lam y công tử, khẽ lắc đầu.

 

Hạ bàn vững, động tác cứng nhắc.

 

Không luyện võ, chỉ là một thợ săn đơn thuần.

 

Lam y công tử khẽ gật đầu.

 

Trong lòng cũng coi như tính toán.

 

Vậy thì đúng là chỉ là trùng hợp mà thôi.

 

Xem vận may của Tử Kỳ cũng tệ.

 

Cầu gì nấy.

 

Tất cả các món ăn dọn xong, hộp đựng thức ăn cũng đóng gói cẩn thận.

 

Được sắp xếp gọn gàng ở một bên.

 

Phấn y công tử ngẩng mắt một cái, thấy Hứa Đại Dũng liên tục liếc cánh cửa phía lưng.

 

Chắc là đang vội về nhà, hoặc cảm thấy thoải mái khi ở đây.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-49.html.]

Hắn xua tay, tiểu tư liền hiểu ý.

 

Lập tức xách hai chiếc hộp đựng thức ăn lớn đưa qua.

 

“Cầm lấy .”

 

Là công tử ban thưởng.

 

Đều là những phần ai động đũa.

 

“Đa tạ công tử!”

 

Hứa lão gia trong lòng thở phào nhẹ nhõm, giờ thì bọn họ thể chứ?

 

Hắn cúi , thăm dò : “Vậy chúng xin cáo lui?”

 

Thời điểm cũng còn sớm nữa.

 

“Khoan !”

 

Phấn y công tử đột nhiên lên tiếng, khiến Hứa Đại Dũng trong lòng rùng một cái.

 

Quay , nước mắt.

 

Rốt cuộc hai vị công tử gì đây.

 

“Đây!”

 

Phấn y công tử thuận tay tháo một túi tiền từ tiểu tư, ném lòng Hứa lão gia.

 

Sự việc xảy đột ngột, đối phương suýt nữa đỡ kịp.

 

“Bổn công tử thưởng cho ngươi đó!”

 

Khiến ăn thịt hươu ngon như , bổn thiếu gia vui vẻ!

 

Hứa lão gia chút hoảng sợ: “Không , chúng nhận tiền săn b.ắ.n , thể nhận thêm một phần nữa?”

 

Chỉ với trọng lượng trong tay , tuyệt đối nhẹ.

 

Trông cũng bảy tám lạng bạc.

 

“Cho ngươi thì cứ nhận , mau .”

 

Phấn y công tử kiên nhẫn xử lý việc , phất tay bảo bọn họ lui xuống.

 

Tiểu tư mắt , tiến lên mời bọn họ ngoài.

 

Đến cửa, : “Cứ cầm lấy , công tử thật lòng yêu thích thịt hươu đó.”

 

Bọn họ cũng quen , công tử cứ ăn món gì ngon là thích thưởng tiền cho khác.

 

Huống hồ, bạc trong túi tiền là ít nhất .

 

Cho bọn họ cũng coi như là đúng lúc.

 

Hứa lão gia và Hứa Đại Dũng đành chắp tay cúi , học theo dáng vẻ của tiểu tư khi bước cửa.

 

“Đa tạ công tử.”

 

Tiểu tư , đóng cửa .

 

Ngăn cách hai phía .

 

Trong lòng Hứa Đại Dũng tò mò trong túi tiền rốt cuộc bao nhiêu, nhưng cũng tiện xem ngay bên ngoài.

 

Chỉ đành nén .

 

Hai một một từ nhã gian xuống.

 

Chưởng quỹ đợi bọn họ lâu ở phía .

 

Lần rốt cuộc cũng thấy bọn họ xuống.

 

Thở phào nhẹ nhõm.

 

May mắn là xuống .

 

Trên nhã gian thị vệ mang đao, còn sợ hai xảy chuyện bất trắc.

 

thì những công tử nhà giàu ngang ngược gặp ít.

 

Đó là hạng dám c.h.é.m ngay giữa phố.

 

“Nào nào, đến đây, tính tiền cho các ngươi.”

 

Khoảnh khắc khi gọi lên, bọn họ đang tính tiền với chưởng quỹ.

 

Bạc còn cầm trong tay, chỉ đại khái gần mười lạng.

 

Đã gọi lên .

 

Chưởng quỹ gảy nhẹ bàn tính vẻ, mới bắt đầu .

 

“Con hươu cái hơn một thạch, phẩm chất tệ. Ngoại trừ cổ, những chỗ khác tổn thương. huyết lộc, nên cái sẽ bớt một chút.”

 

“Vì các ngươi tình cờ mang đến đúng lúc, giúp một việc, sẽ cho các ngươi nhiều hơn một chút.”

 

“Chín lạng bạc, cộng thêm bốn xâu tiền đồng, thế nào?”

 

Vậy thì đương nhiên là...

 

Được thôi!

 

So với khi nhiều hơn trọn một lạng bạc.

 

Thật là quá.

 

Hứa lão gia trong lòng kích động, mặt cũng gật đầu lia lịa.

 

“Được, đây , ngươi đếm thử xem?”

 

Hừ, gì mà đếm chứ.

 

Hứa lão gia kéo qua nhét túi áo bên trong ngực.

 

“Ta với ngươi còn tin , , đây là thịt hươu do công tử lầu ban thưởng, chưởng quỹ ngươi ?”

 

Cũng chưởng quỹ nếm thử ?

 

Hắn thì dù cũng từng nếm qua.

 

thì một bữa lộc yến tốn trọn mười tám lạng bạc.

 

Mười tám lạng, săn hai con hươu, năm con gà rừng, một con thỏ rừng mới kiếm đủ.

 

Đâu tiền nhàn rỗi mà chi tiêu khoản ăn uống .

 

“Không cần cần, các ngươi cứ mang về ăn . Trời cũng còn sớm nữa, mau về .”

 

Chưởng quỹ xua tay.

 

Những công tử nhà giàu tiền, dẫn theo hai ba tiểu tư đến đây ăn cũng .

 

Một con hươu ít nhất cũng hơn một thạch (một trăm hai mươi cân), mà ăn hết chứ.

 

Có khi bọn họ chỉ nhặt lấy những phần ai động đũa, ăn mấy bữa liền.

 

cũng thèm nữa.

 

 

Loading...