Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 59: Đổi Lương Thực & Phát Hiện Điều Bất Thường ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 08:43:55
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chủ quán lười nhác ngẩng mắt lên, quét qua một lượt từ xuống , trông thấy đúng là nông dân.
“Gạo lứt tăng giá , tám văn tiền một cân, còn đổi nữa ?”
“Đổi, chúng hiểu.”
Gạo lứt vốn dĩ là tám văn tiền một cân.
Chỉ là đây xảy nạn đói, còn cách nào khác để tránh quá nhiều c.h.ế.t đói, triều đình phát một phần lương thực.
Phần khác là do một thương nhân thấy tình hình mà giảm giá bán .
Ngày nay năm đói qua, việc trở tám văn tiền một cân cũng là điều đỗi bình thường.
Chỉ là Ngô lão tam cứ nghĩ, mấy tháng lẽ về tám văn tiền , ngờ giữ lâu đến .
Đến tận tháng tám mới giá tám văn tiền.
“Vậy thì .”
Rốt cuộc cũng gặp lý lẽ, lòng chủ quán nhẹ nhõm một chút, hôm nay tăng giá, những đến đổi lương thực y cứ như ăn tươi nuốt sống y .
Thật đáng sợ.
Họ cũng chẳng nghĩ xem, mấy năm cũng là tám văn tiền một cân, giờ đây chỉ là về giá bình thường của những năm thôi.
Thế mà còn hận y.
“Lúa mì xử lý , tính cho ngươi mười lăm văn một cân.”
Chủ quán khó khăn lắm mới gặp một bình thường, lòng vui vẻ, khẽ nâng giá lên một chút.
Nếu thì đều tính mười bốn văn tiền một cân để thu mua.
“Được, ngài cứ xem xét đổi.”
Ngô lão tam giúp bưng lúa mì xuống, sang một bên.
Chủ quán lúc mới thấy y còn dẫn theo một vợ một con trai.
“Đây là con trai ngươi ?”
Mũm mĩm đến .
Phúc Nha: “…???”
Ta là nữ nhi, đa tạ.
Ngô lão tam giả vờ hung dữ càu nhàu với chủ quán vài tiếng, khiến ông bật .
“Con gái.”
Ngô lão tam ngây ngô xoa đầu Phúc Nha.
Con gái đáng yêu như , lẽ nào là con gái ?
Sao thể là con trai chứ.
“Thôi , của ngươi là một thạch…”
Đợi chủ quán lải nhải xong xuôi, Ngô lão tam liền đẩy xe thồ hàng, bắt đầu về phía xưởng thêu.
“Tuệ Nương, tay Phúc Nha đang nắm thứ gì ?”
Ngô lão tam chằm chằm lòng bàn tay nhỏ xíu của Phúc Nha, nơi một vật trắng trắng lộ , đầy vẻ nghi ngại.
Vừa còn mà?
Sao bây giờ đột nhiên xuất hiện?
Sẽ là nắm thứ gì đó xú uế chứ.
Tuệ Nương nhướng mày, cúi đầu xuống.
Quả nhiên một vật màu trắng lộ trong tay con bé.
“Ngoan, cho nương xem nào.”
Nàng lấy khỏi tay Phúc Nha, nhưng con bé nắm chặt cứng. Sợ giật mạnh hỏng, cũng sợ đau Phúc Nha, Tuệ Nương dịu giọng dỗ dành.
Nghe lời , Phúc Nha mới từ từ buông tay.
Nếu gì bất ngờ, đây hẳn là thứ mà tiểu thiếu niên thích mặc đồ hồng nhét tay nàng.
Có điều nàng nắm suốt đường, mà nhớ .
“A!”
Tuệ Nương từ từ mở , trong lòng kinh hãi.
Nhanh chóng gấp .
Cầm chặt trong tay, tim nàng vẫn đập thình thịch.
“Là gì ?”
Ngô lão tam chút tò mò, thứ gì mà thể khiến Tuệ Nương thất thố đến .
“Năm mươi.”
Tuệ Nương một con , thấy Ngô lão tam vẫn còn mơ mơ màng màng hiểu, nàng liền dùng khẩu hình dấu ‘lượng’.
Lúc Ngô lão tam mới hiểu rõ, đến mức chân tay cũng đặt vì căng thẳng.
Không, bọn họ.
Vị công tử áo lam còn cường ngạnh nhét cho một tờ ngân phiếu một trăm lượng xe ngựa.
Sau đó phu nhân của y tặng cho Phúc Nha một chiếc ngọc tùy.
Tuy hiểu gì về ngọc ngà, nhưng thứ giàu như cất trong hộp mang theo, chắc chắn đồ kém chất lượng.
Bây giờ trong tay Phúc Nha thêm một tờ ngân phiếu năm mươi lượng.
Vậy thì nhà bọn đây…
Chỉ là tiện tay cứu một , cần nhiều lễ vật quý giá đến chứ.
“Không , mau chóng về trả cho bọn họ. Phúc Nha nhận một chiếc ngọc tùy coi như tạ lễ . Tuyệt đối thể nhận thêm bạc nữa.”
Nếu , bọn sẽ thành thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-59-doi-luong-thuc-phat-hien-dieu-bat-thuong.html.]
Cứu một mà đòi nhiều đồ như .
Chẳng ý giống như ‘cậy ơn đòi báo đáp’ ?
“Chàng đúng.”
Ngô lão tam ngốc nghếch gật đầu, từ trong túi thô lỗ móc một tờ giấy màu trắng ngà hình bán nguyệt.
Gấp gọn gàng nhét tay Tuệ Nương.
“Cái cũng trả , bọn họ đưa xe ngựa.”
May mắn , đây là nơi náo nhiệt, bọn họ nhiều đồ đạc, sợ va chạm, xung quanh cũng ai.
Nếu khác thấy, thấy, thì khó mà giải quyết .
Có điều, Tuệ Nương vẫn tinh ý nhận thường xuyên liếc về phía bọn họ.
Trong lòng sốt ruột, “Chúng mau y quán.”
Tóm là rời khỏi đây .
Phúc Nha Tuệ Nương ôm trong lòng, đột nhiên cảm thấy dựng tóc gáy, một cảm giác bất an dâng trào trong lòng.
Chỉ đến khi bọn họ chạy một quãng xa, mới chậm .
“Đại ca, chúng đuổi theo ?”
Một tên côn đồ nghĩ đến hai tờ giấy trắng ngà , càng nghĩ càng thấy đó là ngân phiếu.
Thèm đến mức nước dãi sắp chảy .
Người đàn ông gọi là đại ca bực bội phất tay: “Đuổi gì mà đuổi, bọn chúng ăn mặc như , trong túi lấy nổi nửa lượng bạc còn , ngân phiếu ư? Mơ thôi.”
Mấy tên côn đồ khác cợt nhả: “Chẳng ha ha ha ha, đúng là ngốc.”
Tên đàn ông cam lòng, nhưng thực sự thấy mặt của tờ giấy, nên dám khẳng định đó là ngân phiếu.
Chỉ đành ấm ức bỏ qua.
Chủ yếu là…
Người đàn ông của gia đình vóc dáng cường tráng, nếu xông lên.
E rằng một quyền là gục .
Nếu ai cùng, cũng dám.
…
“Lưu y sư! Bọn họ !”
Tuệ Nương xông y quán, nhưng thấy , chút lo lắng.
Sẽ là chứ?
Đi bao lâu ? Bây giờ tìm còn đuổi kịp ?
Lưu y sư ngẩng đầu Tuệ Nương, cùng với đứa bé đáng yêu trong lòng nàng.
Mỉm : “Bọn họ từ lâu , lúc các ngươi bao lâu thì . Cô nương tìm bọn họ ư? E rằng đuổi kịp .”
Cũng nửa canh giờ .
Lão già ông còn bọn họ chạy về phía nào.
Đi , nhanh đến thế.
Tuệ Nương vô cùng tiếc nuối.
Xem đây là cố ý cho bọn họ trả , nên mới chạy nhanh như .
Tuệ Nương bất đắc dĩ, thì nàng cũng ngày khác coi là hồng thủy mãnh thú.
“Vậy xin đa tạ ngài, Ngô lão tam, chúng mau về thôi.”
Tuệ Nương tạ ơn Lưu y sư, ba bước vội vã chạy ngoài.
Lúc nàng thậm chí còn tâm trí bán khăn tay nữa.
Trong lòng ôm một trăm năm mươi lượng bạc, và một chiếc ngọc tùy giá trị bao nhiêu nhưng chắc chắn là quý giá.
Tuệ Nương lúc hận thể mọc cánh, ‘vù’ một cái bay về đến nhà.
ảo tưởng vẫn chỉ là ảo tưởng, bay là thể, bọn họ chỉ thể dùng sức mà chạy.
Sau đó hai nhanh chóng chạy từ y quán đến cổng thành.
Vừa khỏi cổng thành, Tuệ Nương liền nhảy lên xe đẩy, đó.
Ngô lão tam bắt đầu dồn sức, đẩy hai bao gạo lức, một Tuệ Nương hình gầy yếu, cùng với Phúc Nha mũm mĩm trong lòng Tuệ Nương.
Chạy nhanh như bay.
Mèo Dịch Truyện
“Được , , thể chậm một chút.”
Thấy qua mấy ngọn đồi, Tuệ Nương mới gọi Ngô lão tam từ từ dừng .
Ngô lão tam , giảm tốc độ, nhưng vẫn chạy lâu mới từ từ dừng hẳn.
Dựa bên cạnh lúa mạch hít thở sâu, lồng n.g.ự.c phập phồng mạnh mẽ.
Xem là chạy quá nhanh, mang vác quá nặng, nên quá mệt mỏi .
Tuệ Nương lau mồ hôi cho , hai tựa .
Có điều, nàng chợt nhớ đến chiếc giỏ gỗ nhỏ đang đeo cổ tay .
Do dự một chút.
Phúc Nha trong tay đều ngân phiếu…
Vậy thì trong cái giỏ thì ?
Nàng vốn chỉ qua loa, nhét đồ gì bên thì thực sự .
Chậm rãi nhấc chiếc khăn tay che phủ bên , Tuệ Nương lật xuống.
Quả nhiên lật một tờ.
Ngân phiếu mười lượng, hẳn là do Sương Kiến cô nương đưa cho.