Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 68: Bách Tuế ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 08:44:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Hôm nay tiểu ngoan của chúng tròn bách tuế .”

 

Ở nơi của họ, gọi một trăm ngày của trẻ con là bách nhật, mà gọi là bách tuế. Ý nghĩa như sẽ hơn một chút.

 

Ngô lão thái thái giường, vuốt ve lưng Phúc Nha. Nàng sấp giường, lười biếng vung vẩy tay chân hai cái. Ngô lão thái thái nàng lâu. Thấy nàng phản ứng gì khác, bà buồn bã thở dài một .

 

“Tiểu ngoan, con là tay vấn đề gì ? Các hài tử bình thường hai tháng rưỡi thể chống dậy , con vẫn ?”

 

Bà nhéo nhéo bàn tay nhỏ mũm mĩm của Phúc Nha. Không thể nào. Cái bàn tay nhỏ mũm mĩm . Béo tròn. Bình thường đ.á.n.h cũng khá vang dội mà.

 

Phúc Nha:…

 

Nàng ngơ ngác với gương mặt nhỏ bé suy nghĩ lâu, đó mới dùng tay từ từ chống dậy. Dùng hành động để chứng minh, tay nàng vẫn lắm.

 

Là một lớn, nàng chỉ là trình tự phát triển bình thường của một đứa trẻ là như thế nào. Hơn nữa, nàng cũng khá lười. Chứ như Ngô lão thái thái nghĩ tay nàng vấn đề gì. Tay nàng vẫn lắm!

 

Phúc Nha biểu diễn một lúc lâu, đó mới từ từ xuống, bơi thêm vài cái nữa. Mới thu hút sự chú ý của Ngô lão thái thái.

 

“Ôi, con là con .”

 

Trong lòng bà đỗi vui mừng, ôm Phúc Nha lên hôn hít hai cái thật mạnh. Tuyệt vời quá. Phúc Nha nhà bà vẫn lắm. Nhất định là khỏe mạnh. Trước đây chống dậy, nhất định là học . Hôm nay học sự chỉ dạy của bà, ha ha ha ha!

 

“Đi nào, ngoài chơi với ngoại bà và .”

 

Nghe thấy tiếng ồn ào từ trong sân truyền đến, Ngô lão thái thái liền là nhà thông gia đến. Bà bế Phúc Nha lên, khỏi phòng . Tiện tay đóng cửa .

 

Hôm nay đúng là ngày nghỉ phép, bốn đứa trẻ đều ở nhà. Đã học gần nửa tháng. Cuối cùng cũng nghỉ ngơi . Chúng vui vẻ chạy lung tung khắp nơi.

 

Bình thường tan học về nhà, chúng đều giúp cắt cỏ cho gà vịt trong nhà ăn. Không nhiều thời gian để chơi đùa. Hôm nay thì sớm chạy ngoài chơi thỏa thích . bây giờ thì chơi xong và trở về.

 

Nghe , Ngô lão thái thái liếc Hổ Oa đang ngoan ngoãn bên cạnh Vương Cầm. Bà . Đứa trẻ cũng đưa đến học đường . Cùng với bốn đứa trẻ nhà bà học cùng một học đường.

 

Ngày đầu tiên học, tiếng gào của nó mà ngay cả Gia Nghĩa ở trong sân cũng thể thấy. là một sức lực.

 

“Đến đó ư, thông gia.”

 

Ngô lão thái thái , bước tới, từ từ xoay hướng Phúc Nha trong vòng tay về phía Hứa Ngoại Bà.

 

“Phải, đến, đến.”

 

Hứa Ngoại Bà tủm tỉm bước tới, nhưng ôm Phúc Nha ngay lập tức. Bà vỗ vỗ tay, đó mới cẩn thận ôm lấy từ tay Ngô lão thái thái.

Mèo Dịch Truyện

 

Phúc Nha cũng là một tinh ranh, ở trong vòng tay hai bà lão đều giữ một nụ cùng một độ cong. Hoàn dám biểu cảm đổi quá lớn. Nếu nàng biểu hiện quá vui mừng, Ngô lão thái thái thấy mà buồn bã thì . Là một bậc thầy đoan thủy, Phúc Nha tuyệt đối sẽ để bất kỳ ai yêu nàng đau lòng. Đây chính là đạo lý sinh tồn của Phúc Nha đại nhân.

 

“Giai Di, là ngoại công.”

 

Hứa Ngoại Công bước tới, nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve má Phúc Nha. Nàng sững sờ, nhanh liền lớn tiếng đáp .

 

“A!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-68-bach-tue.html.]

Ở nơi xứ thấy khác gọi tên , quả là một trải nghiệm thật kỳ diệu. Hứa Ngoại Công ngẩn một chút, ngờ chỉ gọi một tiếng tên mà nha đầu vui vẻ đến . Nhìn gương mặt nhỏ nhắn , thật rạng rỡ. Nếu chỉ là một nụ e ấp. Thì bây giờ tươi tắn .

 

“Mời .”

 

Trong lòng Ngô lão thái thái chút chua xót. Gọi Phúc Nha cũng từng thấy hài tử vui vẻ đến .

 

Trên trung một con chim bay qua, nếu lầm, đó chính là Bèn Bèn. Là con chim nhỏ của Ngô Gia Nghĩa. Miệng ngậm một bông hoa nhỏ, nhẹ nhàng đậu xuống vai Hứa Ngoại Bà. Miệng thả lỏng, một bông hoa liền rơi xuống bụng Phúc Nha.

 

Ngô Gia Nghĩa ở cửa vỗ tay bôm bốp. “Bèn Bèn giỏi quá! Thật thông minh.” Nghe chủ nhân gọi tên , Bèn Bèn vụt một cái bay tới bên cạnh Ngô Gia Nghĩa. Dùng đầu dụi dụi Ngô Gia Nghĩa. Sau đó nhanh chóng ăn hết những hạt ngũ cốc trong lòng bàn tay Ngô Gia Nghĩa. Vui vẻ vỗ cánh.

 

Phúc Nha gỡ bông hoa nhỏ dính bụng . Màu hồng phấn, hái từ . trong lòng nàng ấm áp. Nghĩ , khóe miệng nàng kìm mà cong lên.

 

“Muội thích , là hoa hái đó.”

 

Ngô Gia Nghĩa chạy lạch bạch tới bên cạnh Hứa Ngoại Bà. Nhón chân Phúc Nha trong lòng bà. Hăm hở hỏi. Đây là bông hoa huấn luyện Bèn Bèn lâu mới học . Hắn nghĩ chắc chắn sẽ thích. Nương , thể là nghĩ sẽ thích, mà thật sự thích mới .

 

Phúc Nha cầm bông hoa nhỏ, nhẹ nhàng giơ lên, hướng về phía Ngô Gia Nghĩa nở một nụ rạng rỡ vô cùng.

 

“A, a~”

 

Thích, càng thích Bèn Bèn biểu diễn tạp kỹ hơn. Cái mà ở thời hiện đại, cũng là một con chim thể tự lực cánh sinh đó. Thật là thông minh.

 

Thấy nụ mặt , Ngô Gia Nghĩa liền xác nhận nàng thích. Cười hì hì. Hắn mặt nhỏ bé về phía Huệ Nương, vẻ mặt đầy cầu mong khen.

 

“Thật ngoan.”

 

Được khen, Ngô Gia Nghĩa liền dẫn Bèn Bèn chạy sân chơi tiếp. Cậu bé nhỏ chạy nhảy, phía là một con chim nhỏ bay lượn quanh . Dù thế nào cũng là một bức tranh tươi .

 

“Nhờ chủ ý của thông gia đấy.”

 

Đợi các hài tử đều ngoài, Hứa Ngoại Bà liền kéo tay Ngô lão thái thái, khen ngợi bà. Ngô lão thái thái chút hiểu.

 

“Chủ ý gì ?”

 

chủ ý gì ho ư? Bà cũng chẳng gì cả.

 

“Nếu thông gia đưa các hài tử đến học đường, nhà chúng thể thuận lợi đưa thằng Hổ Oa chứ.”

 

Hổ Oa, đúng như cái tên của . Từ nhỏ “hổ báo”. Ở nhà thì càng thêm “ba ngày đ.á.n.h là nóc nhà cũng lật ngói”. Trước đây từng sẽ đưa đến học đường. đứa trẻ thể yên . Suýt chút nữa phá tan nát học đường . Sơn trưởng còn xách theo thúc tu trả hài tử, kiên quyết chịu nhận. Đánh cũng chịu , suýt chút nữa lên núi theo cha con nhà họ Hứa học đ.á.n.h bẫy .

 

Đột nhiên tin nhà họ Ngô đưa các hài tử học đường . Lại bạn chơi. Bà nghĩ bụng, thử đưa đó một nữa xem ? Đương nhiên, học đường cũ kiên quyết chịu nhận Hổ Oa nữa, chỉ thể đưa đến học đường mà các hài tử nhà Ngô đang học. Hơi xa, về về mất một canh giờ rưỡi.

 

Mặc dù ngày đầu tiên chút thuận lợi, nhưng khi gặp bốn đứa trẻ nhà họ Ngô, bỗng nhiên thể ở học đường . Mặc dù vẫn còn nghịch ngợm, nhưng thể yên giảng dễ dàng . Dù cũng mới là đứa trẻ mười một tuổi, thật sự lên núi đ.á.n.h bẫy, cũng . Cẩn thận kẻo đại trùng ăn thịt.

 

Trong nhà hai đàn ông đều là thợ săn, nỗi lo lắng trong lòng Hứa Ngoại Bà thể hình dung . Lo lắng trượng phu gặp chuyện may, lo lắng trượng phu cùng nhi tử săn sẽ gặp chuyện may. Bà thật sự sống những ngày tháng thấp thỏm lo âu như nữa.

 

Nếu Hổ Oa chịu tĩnh tâm , học hỏi chút gì đó. Đến lúc đó thì giống như Ngô lão nhị, một kế toán. Một đời tuy thể đại phú đại quý, nhưng ít nhất cũng bình an thuận lợi. Như là đủ .

 

Là thông gia, Ngô lão thái thái cũng từng về những chuyện kinh thiên động địa mà Hổ Oa gây khi còn nhỏ để đến học đường. Bà phất tay: “Đâu , đó là do Hổ Oa tự nguyện mà thôi.”

 

 

Loading...