Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 70: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 08:44:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cuối tháng Mười, thời tiết dần chuyển lạnh.

 

Phúc Nha bốn tháng tuổi mặc áo dài tay.

 

Một chiếc áo dài tay bằng vải cotton mịn nhỏ nhắn.

 

Là màu đỏ mà Ngô lão thái thái thấy nhất.

 

Mặc dù Phúc Nha thấy màu đỏ tươi quê mùa, nhưng rằng.

 

Cả nhà ai cũng thấy nó .

 

Thôi , thiểu phục tùng đa .

 

Gió buổi sáng thổi qua khung cửa sổ.

 

Huệ Nương hắt một cái.

 

Xuống giường đóng cửa sổ .

 

Quay đầu , Phúc Nha vốn đang ngửa, giờ đang sấp giường.

 

Đôi mắt to tròn chớp, chằm chằm Huệ Nương.

 

Đồng tử đảo qua đảo , xoay chuyển theo Huệ Nương.

 

Trong lòng tràn đầy kiêu hãnh.

 

Bổn cô nương hôm nay học cách lật , còn mau đến khen một câu nào~

 

Rất nhanh, những lời khen ngợi như hẹn mà đến.

 

“Con lật ! Giỏi quá mất.”

 

Huệ Nương khen, ôm Phúc Nha thơm yêu mấy cái.

 

Miệng Phúc Nha sắp vểnh lên trời .

 

đúng đúng, cứ khen như , đừng dừng .

 

Nàng chính là giỏi nhất.

 

Huệ Nương đặt Phúc Nha trở giường, cùng Ngô Gia Nghĩa song song.

 

Ánh mắt sáng rực, chằm chằm Phúc Nha.

 

Nỗi sầu lo gương mặt cũng tan biến ít nhiều.

 

Khích lệ nàng: “Lật thêm một cái nữa !”

 

đó, Phúc Nha lật thêm một cái nữa ! Ta thấy nha~”

 

Khó khăn lắm hôm nay mới nghỉ phép, đúng lúc bắt gặp học cách lật .

 

Chàng quả nhiên là ca ca yêu quý nhất của Phúc Nha.

 

Nếu thì về là nàng học chứ!

 

Phúc Nha cảm giác kỳ lạ, nàng cảm thấy như con khỉ trong sở thú.

 

Nhị Huệ Nương và Ngô Gia Nghĩa, giống như những du khách đến sở thú xem khỉ .

 

Im lặng lâu, cuối cùng nàng vẫn khuất phục những lời khen ngợi liên hồi của Huệ Nương và Ngô Gia Nghĩa.

 

Khó nhọc lắm mới lật thêm một cái nữa.

 

Sau khi lật thành công, bên tai truyền đến tiếng reo hò của Huệ Nương và Ngô Gia Nghĩa.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phúc Nha đỏ bừng.

 

Trong lòng nàng nghĩ: Thôi kệ, khỉ thì khỉ .

 

nàng bây giờ là một hài nhi nhỏ, hài nhi nhỏ thì thể nhớ rõ những chuyện !

 

Cái gì mà coi nàng như con khỉ chứ.

 

Nàng nhớ .

 

Chỉ là mẫu và ca ca khen nàng lâu.

 

Hì hì.

 

Khen xong đứa trẻ, Huệ Nương quần áo cho Phúc Nha.

 

Sau đó khoác thêm một chiếc áo khoác nhỏ.

 

Rồi ôm nàng ngoài.

 

“Huệ Nương, mau ăn trưa , Phúc Nha đưa bế cho.”

 

Nhị Nương gọi Huệ Nương mau chóng xuống.

 

Nàng phất phất hai tay.

 

Xác nhận sạch sẽ, liền đưa tay từ trong lòng Huệ Nương ôm lấy đứa bé.

 

“Ấy .”

 

Cúi đầu chọc chọc chóp mũi Phúc Nha.

 

Động tác vô cùng nhẹ nhàng.

 

Đầu nhỏ của Phúc Nha ngửa , đưa tay vỗ vỗ mặt nàng.

 

“A a~”

 

Miệng nàng lầm bầm đang gì.

 

Nhị Nương nhẹ nhàng đặt mặt xuống thấp, áp má nàng.

 

Cọ cọ.

 

Thật mềm mại.

 

Má của trẻ con đúng là non nớt.

 

Nhị Nương một tay ôm Phúc Nha, để nàng đùi .

 

Múc một thìa sữa dê ấm, từ từ đút cho Phúc Nha.

 

Phúc Nha trái .

 

Sao chỉ bốn đứa trẻ và Huệ Nương cùng Nhị Nương thôi.

 

Những khác ?

 

Nhị Nương đút sữa cho Phúc Nha, : “Không ngờ lão tam giỏi đến , còn săn cả đại trùng.”

 

Mồi săn, đại trùng?

 

Là hổ ?

 

Tai Phúc Nha đều dựng lên.

 

Vừa uống sữa, chăm chú lắng .

 

Huệ Nương khẽ nhếch khóe môi.

 

Trong lòng chút nặng trĩu.

 

Tâm trạng vui vẻ khi Phúc Nha học cách lật thoáng chốc tan biến ít nhiều.

 

Nàng lẩm bẩm : “ , là đại trùng.”

 

Nguy hiểm đến .

 

Đó chính là đại trùng!

 

Chỉ cần một chút sơ sẩy cũng thể mất mạng!

 

May mà lão tam chỉ chút vết thương nhẹ.

 

Không gì đáng ngại.

 

Nếu , nàng e rằng sẽ ngất xỉu mất.

 

“Giờ cả nhà đều trấn , thể bán bao nhiêu bạc nữa.”

 

Nhị Nương cảm thán, vẫn chậm rãi đút sữa cho Phúc Nha.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-70.html.]

Phúc Nha chép chép hai cái, cảm thấy no .

 

Liền chịu uống nữa.

 

Thấy đút .

 

Nhị Nương liền thôi.

 

Từ bên hông rút khăn tay của , lau miệng cho nàng.

 

“Muội cũng đừng quá lo lắng, .”

 

Thấy nét sầu lo gương mặt Huệ Nương, Nhị Nương mở lời an ủi vài câu.

 

Mọi chuyện đều nên nghĩ theo hướng .

 

Huệ Nương khẽ ừ một tiếng.

 

Chậm rãi lắc đầu.

 

Nàng điều đó .

 

nhẹ nhàng như .

 

Nói lo lắng là lo lắng .

 

Ai!

 

Bốn đứa trẻ trong nhà tinh ý nhận khí vẻ , chúng im lặng ăn xong bữa trưa.

 

Đều dám ồn ào.

 

Trẻ con là tinh ý nhất.

 

Ngô Gia Nghĩa dựa sát , cẩn thận ngẩng đầu Huệ Nương.

 

“Mẫu , chuyện gì ?”

 

Sao đến chuyện phụ đ.á.n.h đại trùng vui như ?

 

Đánh đại trùng nên vui mừng ?

 

Phụ của hùng diệt hổ tài giỏi nhất mà.

 

Chàng cảm thấy tự hào đó chứ.

 

Huệ Nương xoa xoa đầu Ngô Gia Nghĩa, thở dài một .

 

“Đợi con lớn hơn một chút sẽ hiểu.”

 

Rất nguy hiểm đó.

 

Nếu thể, nàng thà rằng Ngô lão tam săn.

 

Thế nhưng, gia cảnh chi tiêu lớn, Ngô lão tam tháng nào cũng ăn của cải cũ.

 

Nói gì thì , y cũng lên núi săn bắn.

 

Lần , ngay cả Ngô lão thái thái cũng cản y.

 

"Ta đưa Phúc Nha ngoài dạo chơi một lát, đừng để con bé buồn bực mà sinh bệnh."

 

Nhị Nương ôm Phúc Nha, ngoài dạo một vòng.

 

Trước khi , nàng tiện thể đưa mấy đứa nhỏ theo.

 

Để Huệ Nương một một lát.

 

"Ôi, chúng đây?"

 

Nhị Nương cúi đầu Phúc Nha, đôi mắt của nàng cứ tròn xoe về phía .

 

Thuận theo tầm mắt của nàng qua.

 

Là một bụi lau sậy.

 

Bởi vì thời tiết dần trở lạnh.

 

Lá cũng thưa thớt nhiều.

 

Giờ phút chỉ còn vài cây lẻ loi, trông vẻ hiu quạnh.

 

"Đi đây?"

 

Nhị Nương vỗ vỗ m.ô.n.g nhỏ của Phúc Nha, ôm nàng chậm rãi tới.

 

Ngô Gia Nhân chạy , liền chạy lung tung khắp nơi.

 

Trông vẫn y như khi đến học đường.

 

Vẫn còn nghịch ngợm.

 

"Ôi, là cái gì ? Gia Nhân, con ôm lấy , bắt nó về."

 

Vừa mới đến bên bụi lau sậy, còn gần.

 

Nhị Nương liền thấy bên một vật màu trắng sáng đột nhiên xuất hiện giữa trung.

 

Loé lên một cái.

 

Rơi xuống bụi lau sậy.

 

Nàng vội vàng nhét Phúc Nha tay Ngô Gia Nhân lớn tuổi nhất, tự tùy tiện cởi giày , bước .

 

Phúc Nha bóng lưng Nhị Nương một cái, bàn tay nhỏ mũm mĩm chụm , vỗ vỗ.

 

Vài giây , Ngô Gia Văn cách họ vài bước chân kinh ngạc kêu lên.

 

Y giơ hai quả trứng vịt lớn hơn cả nắm tay chui từ bụi lau sậy.

 

"Ca ca, mau xem, lớn quá trời…!"

 

Trứng.

 

Còn kịp , Ngô Gia Nghĩa bịt miệng thật chặt.

 

"Đừng ."

 

Chuyện , chẳng là báo cho tất cả bên đồ ?

 

Mèo Dịch Truyện

Đồ ngốc.

 

Ngô Gia Văn ngây ngô , cầm hai quả trứng vịt dâng lên như dâng bảo vật.

 

"Ca ca, nhặt ở đó, thấy ! Sao ai khác nhặt chứ."

 

Y hớn hở lắc lắc đầu, đặt chúng bên cạnh Ngô Gia Nhân.

 

Rồi chui trong.

 

Y rõ ràng thấy, bên trong còn nhiều.

 

Chỉ là trứng vịt quá lớn, y một chỉ thể mang hai quả.

 

Nên y ôm .

 

Ngô Gia Dũng và Ngô Gia Nghĩa thấy cũng chui trong.

 

Chốc lát , từ bụi lau sậy vọng mấy tiếng:

 

‘Oa!’

 

‘Nhiều quá!’

 

‘Bỏ trong áo!’

 

Mang hết về nhà!

 

Ngô Gia Nhân mà lòng ngứa ngáy, nhưng trong vòng tay đang ôm Phúc Nha.

 

Chỉ đành rướn dài cổ hết sức về phía đó.

 

Y cũng nhặt!

 

y là một ca ca , sẽ bỏ rơi Phúc Nha .

 

Chỉ là nóng lòng đến mức cứ xoay tròn tại chỗ.

 

Khiến Phúc Nha suýt nữa thì lắc choáng váng.

 

 

Loading...