Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 74: Đầu Tháng Chạp ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 08:44:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bước tháng chạp, ngày càng lạnh hơn.

 

Phúc Nha cũng mặc ngày càng dày hơn.

 

Trong chiếc áo bông dày cộp là Phúc Nha trắng trẻo mũm mĩm, khiến c.ắ.n vài miếng.

 

Nhìn bốn tiểu ca ca của bất chấp gió tuyết từ học đường vội vã trở về, Phúc Nha rùng một cái thật mạnh.

 

Ngoài trời lạnh như , họ mà vẫn thể bộ lâu thế trong ngày tuyết rơi.

 

Quá lợi hại , xưa khắc khổ cầu học quả lừa .

 

Giá mà giờ thể , thể chuyện thì mấy.

 

Ai da ~

 

Cái nhỏ bé mau lớn lên !

 

“Đã về đó ư?”

 

Nhị Nương ở cửa, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh.

 

Hai tay cho ống tay áo, cố gắng giữ ấm.

 

“Chúng con về .”

 

Bốn đứa trẻ mái hiên, nhảy nhót, dùng tay phủi những bông tuyết .

 

“Được , các ngươi mau về y phục , giày tất cởi ngay, kẻo chân lạnh cóng đấy.”

 

Nhị Nương thúc giục họ bỏ sách xuống nhanh chóng về phòng giày tất.

 

Thời tiết , mà vẫn giày vải.

 

Nhìn thôi thấy lạnh .

 

“Vâng ạ ~”

 

Bốn tiểu oa nhi ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng chạy phòng , cởi bỏ đôi giày vải ướt, cả đôi tất nữa.

 

Sờ , lạnh thấu xương.

 

Quả thật lạnh, dù mặc áo bông, vẫn đủ ấm.

 

Giày vải đạp nền tuyết, chẳng mấy chốc ướt sũng.

 

Mèo Dịch Truyện

Lạnh buốt đến mức ngón chân đau nhức.

 

Bọn chúng cũng , sợ nhà lo lắng.

 

“Lại đây đây, tất cả đây ngâm chân một chút, sẽ dễ chịu hơn.”

 

Ước chừng bọn nhỏ đồ xong, Nhị Nương cất giọng gọi lớn.

 

“Đến đến !”

 

“Mau mau , uống thêm một bát nước nóng.”

 

Nhị Nương gọi mấy đứa trẻ , trong mắt tràn đầy sự xót xa.

 

Những đứa trẻ nhỏ như , trong thời tiết lạnh giá thế , một cõng sách chạy xa như thế đến học đường.

 

Nàng mà lòng đau như cắt.

 

sách một chút cũng chẳng .

 

Tốt nhất là như nhị , thể tìm một công việc nhàn hạ ở trấn.

 

Không cần cày cuốc đồng.

 

Có cơm ăn xem sắc mặt của ông trời.

 

Một cái chậu gỗ lớn, chứa đầy nước ấm.

 

Bốn đứa trẻ đều đặt chân , lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

 

Phúc Nha ngẩn đôi chân nhỏ sưng đỏ của Ngô Gia Nghĩa, rùng một cái.

 

Nhìn thôi thấy đau

 

Ca ca của nàng thật đáng thương hu hu hu.

 

Đáng tiếc là thể thứ gì từ trời rơi xuống.

 

Huống hồ, gian của nàng giày cỡ trẻ con.

 

Giá mà đôi giày bây giờ thể chống nước thì mấy.

 

Mấy ca ca của nàng sẽ lạnh cóng đến thế .

 

Thật đáng thương.

 

“Mau, uống thêm chút nước nóng .”

 

Thấy bọn nhỏ uống xong một bát nước nóng, Nhị Nương tiến lên từng một sờ tay chúng.

 

Ấm áp.

 

Vậy thì .

 

Nàng thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự sợ mấy đứa trẻ sẽ phong hàn.

 

Nếu phong hàn, thì sẽ phiền phức lắm.

 

Uống xong nước, Ngô Gia Nghĩa cảm thấy ánh mắt của mấy tập trung .

 

Hắn sang, đứa nào đứa nấy đều dùng vẻ mặt rõ ràng hiệu cho : Ngươi !

 

Ngô Gia Nghĩa chỉ , tại bọn họ !

 

Cứ luôn bắt !

 

Bất đắc dĩ, đành ,

 

Đối mặt với Ngô lão thái thái và Ngô lão gia đang bên bếp lò sưởi ấm, đắn đo hồi lâu : “Nãi nãi, gia gia.”

 

Sự chú ý của hai vốn đặt bọn nhỏ, giờ Ngô Gia Nghĩa gọi, cả hai liền đồng loạt sang.

 

“Sao ?”

 

Chuyện gì mà thể thẳng thừng.

 

“Chỉ là, trời chẳng càng ngày càng lạnh . Lâm phu tử của chúng con , là mấy chúng con tạm thời ở nhà ông , nhưng trả tiền ạ.”

 

Sợ nãi nãi của cho rằng bọn chúng ở , Ngô Gia Nghĩa vội vàng bổ sung một câu.

 

Sau đó, ánh mắt của cả nhà, đành c.ắ.n răng tiếp.

 

“Ông , khi nghỉ học, sẽ bảo xe ngựa nhà ông đưa chúng con về.”

 

Ngô Gia Nghĩa đến đây, mặt càng lúc càng đỏ.

 

Những điều đều là ý của Lâm phu tử, lẽ sư lâu về nhà, cảm thấy cô đơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-74-dau-thang-chap.html.]

mới cho bọn chúng ở.

 

ý nguyện của Ngô Gia Nghĩa thì ?

 

lắm.

 

Hắn cảm thấy nợ Lâm phu tử nhiều .

 

Một túi áo bông cũ đó, tuy trả tiền.

 

mấy ngày nay phu tử đều thêm thức ăn cho bọn chúng.

 

Cố ý gọi bọn chúng sân ăn.

 

Không ăn còn .

 

Số tiền đưa sớm chui bụng bọn chúng .

 

phu tử dặn nhất định về hỏi nhà.

 

Ngô Gia Nghĩa đành hỏi.

 

Phúc Nha âm thầm há to miệng.

 

Tròn xoe, vẻ mặt kinh ngạc.

 

Nếu nhớ lầm, vị Lâm phu tử ‘tặng’ một túi lớn áo bông cũ cơ mà.

 

Bây giờ mời bọn họ đến ở trong viện của ông ?

 

Trên đời thật sự đến ?

 

Sẽ mưu đồ khác đấy chứ?

 

Ví dụ như trúng một ca ca nào đó của , kéo về con rể nuôi trong nhà cho con gái chẳng hạn…

 

Nói thì , nếu là thì ở bên đó cũng .

 

Trời lạnh như , đợi từ học đường về.

 

Giày tất đều ướt sũng, khó chịu.

 

Còn lạnh đến lạ thường.

 

“Ý kiến của các ngươi thế nào?”

 

Ngô lão thái thái , cũng .

 

Chỉ hỏi ý nghĩ của bốn đứa trẻ .

 

“Chúng con .”

 

Bốn đứa trẻ đồng loạt lắc đầu, chắc chắn.

 

“Ồ?”

 

Ngô lão thái thái chút ngạc nhiên, ngờ bọn chúng đều .

 

Cứ tưởng, ít nhất sẽ một đứa thoải mái hơn.

 

“Phu tử giúp chúng con nhiều .”

 

Ngô Gia Nhân nghiêng đầu, đầu tiên một câu như .

 

Dư phu tử từng , quá thì hóa dở.

 

Giúp đỡ thể, nhưng giúp quá mức.

 

Dễ nảy sinh những cảm xúc .

 

Bọn chúng trở thành , cũng những chuyện .

 

“Được, ngày mai đến học đường, với Lâm phu tử của các ngươi rằng cảm kích lời mời của ông , nhưng chính các ngươi quyết định . Nhớ kỹ, là chính các ngươi đó.”

 

Ngô lão thái thái dặn dò, chỉ sợ bọn chúng nhớ nhầm, nhớ thành nhà cho .

 

Như sẽ khiến bọn chúng vẻ điều.

 

“Vâng.”

 

Bọn chúng hiểu.

 

Tuy Lâm phu tử là , nhưng cũng thể cứ mãi trông cậy sự giúp đỡ của ông .

 

Ước chừng nước trong chậu gỗ nguội, Nhị Nương bảo bọn nhỏ nhấc chân , nàng định đổ nước.

 

“Để con đổ ạ nương.”

 

Ngô Gia Nhân đưa tay ngăn Nhị Nương , tự ôm cái chậu gỗ lớn khỏi nhà chính, hất mạnh sân.

 

“Xem học đường vẫn chút tác dụng đó chứ, Gia Nhân đây chỉ chơi giờ cũng giúp đỡ việc .”

 

Nhị Nương lẩm bẩm một câu, vẻ mặt hớn hở.

 

Ngô Gia Nhân thấy câu thì đỏ mặt.

 

“Nhị thẩm!”

 

Lâm phu tử , học trò thể chỉ học, mà thấy sự hy sinh của nhà.

 

Cũng giúp đỡ nhà một việc, dù chỉ là việc nhỏ.

 

Huynh trưởng càng như .

 

Hắn chính là trưởng, chăm sóc , cha nương gia gia nãi nãi, còn nhị thúc nhị thẩm, tam thúc tam thẩm, ngoại công…

 

Rất nhiều nhiều!

 

Nhị Nương phất tay, “Ta nữa nữa, Gia Nhân giỏi lắm.”

 

Ngô Gia Nhân lúc mới thôi, tiện tay đặt chậu gỗ dựa mép cửa.

 

“Được , thể chuẩn ăn cơm .”

 

Ngô lão thái thái hớn hở cảnh tượng , trong mắt tràn đầy sự hài lòng.

 

Lão thái thái bà , cho sách, chắc chắn sai.

 

Ít nhiều gì cũng học chút gì đó.

 

Gia Nhân chẳng cũng hiểu chuyện .

 

“Vâng.”

 

“Nương, bế Phúc Nha .”

 

“Ta bế bế, lâu hút t.h.u.ố.c lào , mùi thuốc, Phúc Nha thích bế nhất.”

 

Ngô lão thái thái vươn tay chặn , Phúc Nha liền lén lút bò tay bà.

 

Phúc Nha: "A?"

 

? Người khi nào thích ôm ngươi nhất?

 

 

Loading...