Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 91: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:36:52
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

(Cảnh chia chiến lợi phẩm ( ))

 

Ngô lão thái thái cũng thúc giục nàng, cứ thế cùng nàng xem xét.

 

Càng xem càng kinh hãi.

 

Cho dù bà từng thấy qua món đồ nào, nhưng cũng những món ngọc, trang sức tặng , tuyệt đối đồ rẻ tiền.

 

Chao ôi, nhà giàu đúng là lắm tiền thật.

 

Chẳng trách giàu chỉ cần để lọt một chút từ kẽ ngón tay, cũng đủ cho nhà nghèo ăn uống mấy năm trời ?

 

Chỉ chừng đồ, ít nhất cũng đủ cho nhà họ Ngô chúng ăn uống mười mấy năm !

 

Phúc Nha chọn một bộ trang sức.

 

Một cây trâm bạc, một chiếc vòng tay bạc, một sợi dây chuyền bạc, và một đôi hoa tai bạc.

 

Người trong nhà đều xỏ lỗ tai, chỉ là kiểu dáng để đeo, chỉ nhét những cành cây nhỏ.

 

Miễn là lỗ tai bít .

 

Ngô lão thái thái thấy Phúc Nha lấy bộ trang sức , trong lòng chút nghi hoặc, nhưng cũng hỏi.

 

Im lặng .

 

Sau đó Phúc Nha từ một đống đồ lớn chọn một chiếc mũ từ lông động vật nào.

 

Trông mềm mại, thấy ấm áp.

 

Chỉ điều thời tiết vẫn còn nóng.

 

Nghĩ đến chiếc mũ của Ngô lão đầu sắp rách , Phúc Nha dứt khoát đưa cái cho ông.

 

Còn đại bá, quanh năm việc ngoài đồng, y phục nhanh hỏng, thì tặng một tấm vải xanh thẫm.

 

Tấm vải lớn, hai vợ chồng mỗi một bộ cũng thành vấn đề.

 

Nhị thúc tuy đồng, nhưng ngày nào cũng từ đây đến trấn để việc, giày mòn ít.

 

Phúc Nha lấy một thỏi bạc mười lượng.

 

Đây cũng là quà tạ ơn mà.

 

Số bạc để nhị thẩm mua vật liệu, thêm mấy đôi giày vải cho nhị thúc.

 

Hoặc thể trực tiếp mua luôn.

 

Phần còn đều là tiền riêng của nhị thẩm, hì hì.

 

Lão cha...

 

Lão cha mùa đông thường xuyên săn , thì tặng một chiếc áo khoác lông chồn...

 

Nói đùa thôi, nàng đây là loại lông gì, nhưng công nghệ chế tác khá .

 

Lại còn nhiều loại vải vóc.

 

Nàng cũng cách may, đến khi đó sẽ nhờ nhà giúp may vài bộ y phục.

 

Nhất định thời trang mắt.

 

Nàng trở thành nổi bật nhất cả Ngô gia thôn!

 

Còn về bốn ca ca...

 

Trong lễ tạ ơn một bộ văn phòng tứ bảo, mỗi chọn một món.

 

Được , xong xuôi!

 

Phúc Nha vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của , nàng mạnh mẽ gật đầu.

 

Sau đó đầu Ngô lão thái thái với đôi mắt long lanh .

 

"Nãi, nãi giúp con mang mấy thứ ngoài , chỉ chừng thôi."

 

Nàng chỉ những thứ đặt sang một bên.

 

Mấy thứ , một hài tử nhỏ như nàng thật sự xoay xở .

 

Chỉ thể phiền Ngô lão thái thái.

 

Ngô lão thái thái do dự một chút: "Mang ngoài? Chia cho ai? Phúc Nha, con cứ giữ lấy..."

 

Chưa đợi bà xong, Phúc Nha bĩu môi, đáng thương Ngô lão thái thái.

 

Mắt ầng ậc nước: "Con chỉ là, chia một chút đồ cho ..."

 

Ngô lão thái thái chịu nổi dáng vẻ của cháu gái mà bà yêu thương nhất, đành nửa đẩy nửa kéo mà đồng ý.

 

Cháu gái lợi giữ riêng cho , mà chia sẻ một phần, trong lòng bà cũng thấy ấm áp.

 

Tuy rằng bà thiên vị Phúc Nha của tam phòng hơn một chút, nhưng là một đại gia đình, nếu chỉ để một phòng ăn thịt, hai phòng còn ngay cả canh cũng uống, sớm muộn gì cũng sẽ nảy sinh hiềm khích.

 

"Được, nãi giúp con."

 

Phúc Nha tươi gật đầu.

 

Nhìn Ngô lão thái thái thu dọn đồ đạc.

 

Nàng khẽ cúi đầu, tuy nãi nãi thiên vị , nhưng bà cũng yêu thương hai phòng còn , nàng cũng nên độc chiếm lợi lộc.

 

Mặc dù họ sức khi cứu tiểu mập mạp, nhưng ngày thường cũng mực chăm sóc nàng.

 

Chia một chút cũng chẳng .

 

Ở thời cổ đại khắc nghiệt , nhất là đối với nông dân.

 

Đơn độc chiến đấu chắc chắn sẽ , vẫn cần đoàn kết một lòng mới .

 

Nàng hiểu rõ điều đó.

 

Ngô lão thái thái đặt tất cả đồ đạc lên bàn.

 

Chỉ tấm vải dựng sang một bên.

 

Không bàn dính chút dầu mỡ nào , nếu vấy bẩn tấm vải ... tim bà sẽ tan nát mất.

 

"Khụ khụ, đây, đây, dừng tay hết cả , mau đây."

 

Vừa đặt đồ xong, Ngô lão thái thái la lớn.

 

Mọi đều qua, chỉ thấy bàn bày biện nhiều thứ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-91.html.]

ghế còn một chiếc áo khoác lớn cùng chiếc mũ từ lông của loài nào.

 

Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.

 

"Lại đây, đây."

 

Ngô lão thái thái gọi đến đây, cúi đầu Phúc Nha, hiệu cho nàng .

 

Phúc Nha giẫm lên chiếc ghế đẩu nhỏ trèo lên, ghế.

 

Khiến Huệ Nương lo lắng thôi, sợ nàng ngã.

 

May mắn , nàng ngã.

 

"Bốn món , trâm bạc tặng nãi, vòng tay tặng nương, dây chuyền tặng đại nương, hoa tai tặng nhị thẩm."

 

Phúc Nha nhanh, thoắt cái dứt lời.

 

Nhị nương và Lâm nương chút ngơ ngác.

 

Không đều để Phúc Nha giữ , chia cho họ...

 

Vừa định gì đó, Phúc Nha tiếp lời.

 

"Chiếc mũ tặng gia gia, mũ của gia gia sắp hỏng ."

 

Ngô lão đầu liếc chiếc mũ, mềm mại, trông ấm áp.

 

Tưởng tượng cảm giác , giữa cái nóng như đổ lửa mà ông vẫn toát mồ hôi.

 

Trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.

 

Đứa trẻ Phúc Nha , quả là uổng công yêu thương.

 

Thậm chí còn nhớ chiếc mũ của ông sắp hỏng.

 

Mà ba đứa con trai và một bà vợ của ông, ai phát hiện !

 

Lúc , một ai trong họ thấy lạ khi Phúc Nha nhỏ xíu như nhiều lời như thế, lưu loát đến .

 

Và còn nhớ chuyện của mùa đông năm ngoái.

 

Phải là, khả năng tiếp nhận của gia đình cũng mạnh.

 

Nếu là nhà khác, Phúc Nha lẽ ném thiêu .

 

Sợ là tà ma nhập .

 

"Tấm vải tặng đại bá, đại bá ngày nào cũng ở ngoài đồng, y phục nhanh hỏng..."

 

Mèo Dịch Truyện

Nghe , vành mắt Ngô lão đại đỏ hoe.

 

Chàng ngờ, cũng phần.

 

Đột nhiên mừng rỡ gì cho .

 

"Vải lớn, đại bá và đại nương đều thể may cho một bộ!"

 

Giọng Phúc Nha mềm mại, nhưng kiên định.

 

Trong lòng Lâm nương dâng lên một dòng nước ấm.

 

Xúc động quá ~

 

"Nhị thúc ngày nào cũng bộ từ nhà trấn, giày nhanh hỏng, nhị thẩm cho nhị thúc mấy đôi giày, phần còn tự giữ lấy mà tiêu."

 

Ngô lão nhị vẫn về, vì .

 

Mọi "tự giữ lấy mà tiêu" liền thiện ý vang.

 

Đối với thỏi bạc mười lượng cũng nảy sinh ý ghen tị.

 

Một tấm vải bông , đại khái cũng giá .

 

Họ còn đến mức vì chuyện mà bất hòa.

 

Chẳng loại tiểu khí như .

 

"Chiếc áo khoác tặng lão cha, lão cha mùa đông lên núi lạnh."

 

Ngô lão tam xong, vành mắt "vù" một tiếng đỏ hoe.

 

Nếu khác ở đây, nhất định ôm Phúc Nha một trận .

 

Phúc Nha thật lòng, trong lòng , hu hu hu &

 

Quá đỗi xúc động.

 

Xúc động đến mức gì cho .

 

"Cái con dùng , các ca ca mỗi chọn một cái nha~"

 

Phúc Nha chỉ bộ văn phòng tứ bảo, giả vờ vẻ mặt phiền não.

 

Ngô Gia Nghĩa Phúc Nha một cách nghiêm túc, từng chữ từng câu : "Không dùng , mỗi ngày tan học sẽ dạy , nhất định sẽ dùng ."

 

Học tra Phúc Nha: "..."

 

Không cần thiết .

 

Nàng mới hơn một tuổi, học hành gì chứ, học!

 

Thấy Phúc Nha đầu chịu trả lời, Ngô Gia Nghĩa sốt ruột, vòng qua bên Phúc Nha.

 

"Muội , thật sự thể dạy , phu tử học giỏi!"

 

Phúc Nha mặt đờ đẫn gật đầu, , nhưng nàng thật sự học!

 

Nàng mới mấy tuổi chứ!

 

Ngô lão thái thái bước tới đ.á.n.h trống lảng: "Muội các con đặc biệt chia cho các con đấy, mau chọn ."

 

Đứa trẻ ngốc, Phúc Nha rõ ràng là học, mà cứ khăng khăng thể dạy.

 

Bốn lúc mới mỗi chọn một món.

 

Thế là cả nhà đều nhận quà, ai nấy đều toe toét đến mang tai.

 

Ngô lão thái thái nghiêm mặt : "Đây là Phúc Nha chia cho các con, các con nhớ cái của nó, ?"

 

"Chúng con !"

 

Bọn họ là kẻ vong ân bội nghĩa!

 

 

Loading...