Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 548:PHIÊN NGOẠI

Cập nhật lúc: 2025-11-02 13:48:44
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Chuyến biển đầu tiên của triều đình vô cùng thuận lợi, cũng mang về nhiều trân bảo và của cải từ hải ngoại.

Thậm chí còn mang về một loài động vật hiếm lạ, nó chiếc cổ thật dài, khiến nhiều đều hô to đây là "thần thú".

Thần thú tự nhiên hiến cho Nữ hoàng, đưa hoàng cung, nuôi ở vườn Trân Cầm.

Quản sự vườn Trân Cầm vô cùng coi trọng con thần thú , dành riêng cho nó một khu vườn, là nơi nhất trong vườn.

Kỳ thực, quản sự xây riêng cho nó một khu vườn khác, cảm thấy như mới xứng với phận thần thú, thể nuôi chung với đám "phàm thú" .

Nếu là tiên đế còn tại vị, e là ngài đồng ý đề nghị , vung tay chi ngân sách xây vườn, nhất định xây một khu thật xa hoa để nuôi thần thú.

chuyện đến tai Nữ hoàng, bà bình tĩnh tỏ vẻ, đòi tiền thì , cứ tùy tiện sắp xếp. Nếu vị đại thần nào nuôi thần thú, cứ tùy thời kéo về.

Người hiểu chuyện còn tưởng Nữ hoàng đang thử lòng trung thành của các đại thần, sợ đến mức dám hó hé.

Còn những hiểu rõ… thì thiếu chút nữa ròng.

Nữ hoàng căn bản lười thử, bà đây là đang tiếc tiền!

Đừng là thần thú, cho dù là thần tiên tới, chỉ cần vô dụng với đế quốc, Nữ hoàng cũng sẽ tiêu một đồng nào.

Hậu kỳ tại vị, tiên đế vung tay quá trán, tìm tiên hỏi đạo, tu sửa vườn tược, tổ chức yến tiệc, nuôi hậu phi… việc nào mà cần tiền?

Tiên đế sức tiêu xài quốc khố, dẫn tới quốc khố trống rỗng, Hộ Bộ Thượng thư vẫn luôn kêu nghèo.

Chờ đến khi Nữ hoàng đăng cơ, quốc khố chẳng còn bao nhiêu, ngay cả nội khố của hoàng đế cũng trống .

Nữ hoàng "thừa kế" một vị hoàng như , bà thể gì? Chỉ thể dọn dẹp cục diện rối rắm, nỗ lực giải quyết từng vấn đề mà tiên đế để .

Quan trọng nhất, vẫn là nhanh chóng tăng thu giảm chi cho quốc khố.

Tuy biển mang về ít kỳ trân dị bảo, cũng quốc khố rốt cuộc thêm thu nhập, nhưng trong mắt Nữ hoàng, chút tiền đó so với cả đế quốc rộng lớn, căn bản đủ dùng.

Những việc bà , phương diện nào cũng cần dùng đến bạc. Không bạc, một bước cũng khó .

Nữ hoàng và Phó Văn Tiêu thông qua thư từ mà bàn bạc, hai con cùng tìm cách kiếm tiền.

May mắn, lợi ích từ việc biển quả thực vô cùng lớn. Do triều đình đầu, chỉ thể "vặt lông" đám thương nhân, mà còn "vặt lông" cả đám nước ngoài.

Cứ như vài , quốc khố rốt cuộc cũng dần đầy ắp, hơn nữa từ quận Phù Tang (Nhật Bản) liên tục đưa về những khoản vàng bạc kếch xù, trong tay Nữ hoàng cuối cùng cũng đủ vốn liếng để đao to búa lớn tiến hành cải cách.

Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, việc biển trở thành một đại sự của Đại Khánh triều.

Mỗi triều đình tổ chức biển, báo danh đông như mây, việc tranh giành suất vô cùng điên cuồng. Rất nhiều thương nhân vì để một suất, chạy vạy khắp nơi, cuối cùng từng khoản tiền lớn chảy quốc khố.

Khi triều đình tổ chức biển thứ ba, Úc Ly và Phó Văn Tiêu cũng theo.

Nữ hoàng nhận tin, thần sắc bình tĩnh.

Ngược là đám đại thần thiếu chút nữa thì thở , lo lắng “Thái tử” và “Thái tử phi” tương lai ở hải ngoại xảy chuyện gì, sợ đến mức yên, hận thể bắt Nữ hoàng lập tức phái thêm quân đội qua bảo vệ, hoặc là đưa bọn họ trở về.

Hai ở hải ngoại suốt ba năm.

Ba năm , ít đại thần trong triều lo lắng thôi, sợ ngày nào đó sẽ tin dữ. Đặc biệt là những đại thần trung thành với Nữ hoàng, bọn họ đều hy vọng ngôi vị sẽ truyền cho con trai ruột của bà, chứ rơi tay kẻ khác.

Mấy năm nay, Nữ hoàng quá ngôi vị của , là một vị minh quân hiếm . Càng ngày càng nhiều thần tử đối với bà tâm phục khẩu phục, trung thành tận tâm theo, còn ai so đo chuyện ngai vàng là nam nữ.

Bọn họ trung thành với Nữ hoàng, cũng xem Phó Văn Tiêu như Thái tử tương lai, hy vọng trăm năm , kế thừa ngôi vị chính là .

So với các hoàng tử của tiên đế, đám tông thất chẳng gì, đương nhiên Phó Văn Tiêu càng khiến bọn họ tin tưởng, cũng càng tin năng lực của .

Vị chính là kế thừa thủ đoạn và tư tưởng chấp chính của Hoàng Thái hậu và Nữ hoàng năm đó, ai thích hợp hơn.

Trước mắt một chọn phù hợp, ai chọn một kẻ chắc chắn. Bọn họ căn bản nghĩ tới chuyện Nữ hoàng sẽ nhận con nuôi trong tông thất.

Cho nên, Phó Văn Tiêu vẫn bình an trở về mới .

Ngay lúc bọn họ đang lo lắng bất an suốt ba năm, liền Phó Văn Tiêu và Úc Ly rốt cuộc trở về.

Bọn họ chỉ trở về, mà còn mang theo một đứa bé hai tuổi.

**

Khi thuyền đến bến tàu thành Nghiệp Châu, một đám quan viên sớm chờ ở đó.

Ngoài quan viên, còn mấy chị em nhà họ Úc.

Trong các quan viên, dẫn đầu là Úc Châu, vây quanh bên cạnh nàng.

Úc Châu là Uy Hải tướng quân do Nữ hoàng phong, đóng quân tại Nghiệp Châu, cũng là trẻ tuổi nhất và phận cao nhất trong các quan viên đến nghênh đón.

cũng là công lao lớn nhất, chức Uy Hải tướng quân là do nàng dựa thực lực của chính mà giành .

Hiện tại ở Đại Khánh triều, sự tồn tại của nữ quan, nữ tướng còn hiếm lạ. Tuy lượng nhiều, nhưng bá tánh đều chấp nhận, ngay cả đại thần trong triều cũng dám nghi ngờ.

Nếu dám nghi ngờ, chẳng là đang nghi ngờ Nữ hoàng ngôi vị ?

Những nữ quan, nữ tướng , đều bằng chính thực lực của mà thăng tiến, do Nữ hoàng đặc biệt đề bạt. Đó là công tích và năng lực thật sự, ai thể phủ nhận.

Bên cạnh Úc Châu còn hai vị tỷ tỷ, các nàng thấy thuyền biển, trong mắt lộ rõ vẻ kích động.

Lần Úc Ly và Phó Văn Tiêu biển ba năm, các nàng ít nhiều chút lo lắng. Thông thường triều đình tổ chức biển, đều là một năm một chuyến, nhưng bọn họ ở hải ngoại suốt ba năm, cũng xảy chuyện gì. Những trở về hai , chỉ là nơi khác, nhưng rõ.

Như ai thể an tâm?

Trong sự chờ đợi của , liền thấy Úc Ly và Phó Văn Tiêu xuống thuyền.

Nhìn thấy hai , Úc Châu dẫn các quan viên đón. Nụ mặt bọn họ mới nở , liền lập tức kinh hãi tột độ.

Trong lòng hoàng tử ôm một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, hơn nữa tiểu cô nương trông quá giống Nữ hoàng…

Đây là suy nghĩ của những quan viên từng gặp qua Nữ hoàng.

Những quan viên thấy, thì cảm thấy tiểu cô nương giống Phó Văn Tiêu, là cha con.

Tiểu cô nương ăn mặc đáng yêu, mặc váy nhỏ màu hồng phấn, tóc tết hai bím, bên còn buộc quả cầu lông màu vàng nhạt. Một khuôn mặt trắng nõn đáng yêu, càng tôn lên đôi mắt to ngập nước.

Cũng ở đây quá đông, dọa đến nàng , tiểu cô nương cứ căng một khuôn mặt nhỏ, trông non nớt nghiêm túc.

“Đại tỷ!”

Ba chị em Úc Kim thấy tiểu cô nương trong lòng Phó Văn Tiêu cũng sững sờ, đó chính là kinh hỉ.

Không cần hỏi cũng , đây chắc chắn là cháu ngoại gái của các nàng.

Chờ các quan viên lui , ba chị em vây , vẻ mặt hiếm lạ tiểu cô nương.

Úc Ly thấy các cũng cao hứng, thấy các nàng cứ chằm chằm con gái , liền với cô bé: “Đây là dì Hai, dì Ba và dì Út.”

Tiểu cô nương đôi mắt tròn xoe các nàng, giọng non nớt: “Dì Hai, dì Ba, dì Út.”

Có lẽ vì tuổi còn nhỏ, giọng nũng nịu, chút rõ ràng, nhưng vẫn thể bé đang gọi gì.

Trái tim ba chị em Úc Kim như tan chảy, đời đứa trẻ đáng yêu như ! Đây là đứa trẻ đáng yêu nhất, xinh nhất mà các nàng từng thấy!

Hàn huyên vài câu, Úc Châu : “Đại tỷ, tỷ phu, một đường vất vả, chúng về Tướng quân phủ nghỉ ngơi .”

Úc Ly đáp một tiếng, cùng Phó Văn Tiêu bước lên xe ngựa chờ sẵn.

Xe ngựa rộng, năm sáu cũng vấn đề gì, ba chị em cũng theo lên xe.

Trên đường, Úc Ly đ.á.n.h giá bộ quan phục Úc Châu. Hôm nay các quan viên tới đón đều mặc quan phục, Úc Châu cũng ngoại lệ, càng tôn lên vẻ tư hiên ngang của nàng.

Cô em gái út năm đó, bây giờ là Uy Hải tướng quân một trấn giữ một phương, bảo vệ bá tánh duyên hải, thực hiện nguyện vọng đại tướng quân của .

Úc Ly vui mừng : “Châu Nhi bây giờ là tướng quân , lắm.”

Úc Châu chút ngượng ngùng: “Là do Thánh nhân thưởng thức…”

“Đó cũng là do chính nỗ lực.” Phó Văn Tiêu : “Bọn , tiểu hiện tại là tướng quân đóng giữ Nghiệp Châu, thật lợi hại.”

Vị trí của Nghiệp Châu đặc thù, bến tàu xây dựng ở đây. Mấy năm gần đây, ít quốc gia hải ngoại phái sứ thần tới triều kiến, đều là từ nơi cập bến.

Nếu năng lực, Nữ hoàng tự nhiên sẽ phái nàng đến đây.

Để Úc Châu đóng giữ nơi , thể thấy Nữ hoàng tin tưởng nàng, vì nàng là của Úc Ly, mà là vì nàng thể gánh vác.

Nữ hoàng dùng , câu nệ, chỉ coi trọng năng lực.

Điểm ngay cả các đại thần trong triều cũng thể gì. Người năng lực, luôn thể thành tích. Nữ hoàng cũng thiên vị nhân tài như , dù lấy xuất công kích, cũng chỉ càng nổi bật sự ti tiện vô năng của .

Mấy năm nay, nhân tài Nữ hoàng đề bạt nhiều, Đại Khánh cũng đang tiến lên theo một hướng , bắt đầu xuất hiện cảnh tượng thịnh thế.

Úc Ly vui mừng, ba cô em gái đều sở trường riêng, cũng đều đang nên sự nghiệp trong lĩnh vực của .

Quan trọng nhất là, các nàng hiện tại đều sống .

Đến Tướng quân phủ, Úc Châu bày tiệc đón gió tẩy trần.

Tiểu cô nương ba vị dì yêu thương, vây quanh, ai nấy đều nhịn mà kẹp giọng chuyện với bé, chỉ sợ bé sợ.

“Bảo bối, con tên gì nha?”

“Phượng Bảo.”

“Phượng Bảo mấy tuổi !”

“Hai tuổi rưỡi!”

“Phượng Bảo đại danh là gì?”

“Phượng Bảo.”

“…”

Ba vị dì cùng cháu gái nhỏ giao lưu một hồi, phát hiện bé tuy nhỏ tuổi, nhưng chuyện rành rọt, đối mặt với lạ cũng hề rụt rè.

Đặc biệt là khi bé căng mặt, hất cằm lên, thật sự giống Nữ hoàng trong cung.

Hai năm , ba chị em Úc Kim đều kinh bái kiến Nữ hoàng, ấn tượng vô cùng sâu sắc. Đó là một vị đế vương chỉ cần gặp qua, là thể nào quên.

Nhìn thấy tiểu cô nương , các nàng liền nghĩ đến Nữ hoàng, đồng dạng một loại khí thế vô cùng tương tự.

Úc Ly và Phó Văn Tiêu một bên, cũng mặc kệ con gái, tự tại ăn uống.

Úc Kim tính toán thời gian đứa bé sinh , lập tức đau lòng thôi: “Đại tỷ, Phượng Bảo là sinh thuyền ?”

Nghe thuyền của triều đình đến đại lục bên đại dương. Đó là một đại lục mới, do Úc Ly và Phó Văn Tiêu dẫn quân đội triều đình qua.

Chỉ riêng đường mất hơn nửa năm, phiêu bạt biển thời gian lâu, đứa bé cũng là sinh giữa đường.

Úc Ly “ừ” một tiếng, thản nhiên : “Ở thuyền chán quá, nên sinh một đứa.”

Các tỷ : “…”

Rất , giống phong cách của đại tỷ, thấy vô cùng mạnh mẽ.

Phó Văn Tiêu bất đắc dĩ , sáng suốt giữ im lặng, gắp thức ăn cho nàng, dặn nàng ăn từ từ.

Tuy lúc biển họ mang theo đầu bếp, nhưng tay nghề đầu bếp dù , thuyền thiếu thốn nguyên liệu và gia vị, món ăn ngon thể cũng hạn, đối với một ham ăn mà , vẫn là gian nan.

Trở Đại Khánh, Úc Ly tự nhiên là ăn uống thả phanh, tiên đỡ thèm .

Ba chị em Úc Kim đau lòng đại tỷ sinh con thuyền, Úc Ly cảm thấy gì.

Nàng dị năng sinh mệnh, dị năng thể giữ cho thể nàng ở trạng thái đỉnh cao, dù m.a.n.g t.h.a.i cũng ảnh hưởng gì, còn thể che chở cho đứa bé trong bụng. Càng cần lúc sinh con, cũng tốn bao nhiêu thời gian đứa bé đời.

Đứa bé sinh , dị năng trực tiếp chữa trị thể, lập tức thể xuống giường , giống như việc gì.

Vì sợ dọa các ngự y, nàng mới cố giường thêm một tối.

Vì thế Phó Văn Tiêu che giấu giúp nàng ít. xem phản ứng của các ngự y, e là sự che giấu cũng tác dụng gì, bọn họ chỉ thể c.h.ế.t lặng giả vờ phát hiện.

Bằng thì thể gì?

Vạch trần thể Nam Quận vương dị, hơn nữa y thuật của nàng còn cao hơn bọn họ, thể tự chữa bệnh cho ?

Càng cần , tiểu hoàng tôn khi sinh , thể vô cùng khỏe mạnh, dù ở trong cảnh khắc nghiệt, cũng thấy bé bệnh nào, cứ thế khỏe mạnh lớn lên, cần nghĩ cũng điểm kỳ lạ.

Mấy chị em thấy đại tỷ để trong lòng, liền im lặng cất sự đau lòng, tiếp tục vây xem cháu gái nhỏ.

Tiểu cô nương bên cạnh cha , tay nhỏ béo mập cầm một miếng bánh gạo, dùng chiếc răng sữa bé xíu gặm từng chút một, bộ dạng văn nhã, tú khí, trông giống cha.

cũng giống ăn như hạm của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-548phien-ngoai.html.]

Úc Ngân hỏi: “Đại tỷ, Phượng Bảo còn đại danh ?”

Úc Ly : “Chưa , chờ về kinh để Thánh nhân đặt.”

Ba chị em Úc Kim đều ngốc, liếc tiểu cháu ngoại gái ngoan ngoãn, đặc biệt là khuôn mặt , khiến khỏi run sợ. Các nàng đều hiểu dụng ý của việc để Nữ hoàng đặt tên.

**

Úc Ly và bọn họ ở Nghiệp Châu mấy ngày, ít quan viên tới cửa bái phỏng.

Những quan viên đó thấy tiểu cô nương Phó Văn Tiêu bế tay, ai từng gặp qua Nữ hoàng đều cảm thấy bé dễ thương, đặc biệt là khi đối diện, nhịn che tim.

Tiểu cô nương thật sự quá giống Nữ hoàng, cảm giác sai sai như đang đối mặt với Nữ hoàng phiên bản mini, tổng cảm thấy giây tiếp theo bé sẽ lạnh mặt khiển trách bọn họ.

Rõ ràng chỉ là một đứa bé hơn hai tuổi, nháo, ngoan ngoãn theo cha , thậm chí còn nghiêm túc đại nhân chuyện, như thể bé thể hiểu .

Sẽ thật sự yêu nghiệt như chứ?

Mỗi qua, những quan viên đến báo cáo công việc luôn tự chủ mà sửa thái độ, cung kính vô cùng.

Chờ lúc rời , bọn họ khỏi lau mồ hôi, chỉ cảm thấy áp lực cũng thua kém gì lúc đối mặt với Nữ hoàng.

Bọn họ cũng chút tuyệt vọng, chẳng lẽ bọn họ sợ Nữ hoàng đến mức đó ? Ngay cả đối mặt với một tiểu cô nương giống Nữ hoàng, cũng quỳ xuống xưng thần?

Úc Ly xem ở trong mắt, nhưng cũng hiểu vì bọn họ như .

Thư Sách

Chỉ là chuyện thế nào nhỉ, cách nào giải thích.

Cũng giống như lý do đám động vật sợ hãi nàng .

Mãi đến khi Úc Ly rời , quan viên Nghiệp Châu mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không hổ là cháu gái Nữ hoàng, thiên tư bất phàm. Cũng tương lai quốc triều sẽ , sắp thêm một Nữ hoàng nữa đấy chứ?

Nếu tiểu cô nương cũng giống Nữ hoàng… cũng thể chấp nhận.

**

Nghiệp Châu cách kinh thành gần, chỉ mấy ngày đường liền tới.

Những trong kinh thành nhận tin tức sớm nghển cổ trông mong, chờ đợi vợ chồng Phó Văn Tiêu mang theo tiểu hoàng tôn trở về.

Hai vợ chồng thành gần mười năm, vẫn luôn tin tức, các đại thần trung thành với Nữ hoàng đều lo lắng thôi, sợ tương lai ngôi vị hoàng đế lung lay.

Xem thái độ của Phó Văn Tiêu, dù Nam Quận vương thể sinh, e là cũng sẽ nạp —— thê tử lợi hại như , đàn ông dám nạp? Trừ phi sống nữa.

Không ít đại thần chuẩn , tương lai chừng chọn con thừa tự trong tông thất.

Nào ngờ bọn họ biển ba năm, chỉ sáng lập tân đại lục, mà còn mang về một tiểu hoàng tôn.

Nghe tiểu hoàng tôn trông vô cùng giống Nữ hoàng, thầm chờ đợi, dù chỉ là tiểu cô nương, bọn họ cũng thèm để ý.

Chỉ cần Nam Quận vương thể sinh là .

Càng cần , ngôi vị chính là Nữ hoàng, bọn họ khẳng định thể tiểu hoàng tôn là nữ thì . Chỉ cần là cháu của Nữ hoàng, trai gái đều như .

Nữ hoàng khó khăn lắm mới một đứa cháu gái, địa vị tự nhiên là giống.

Trong sự chờ đợi của , Úc Ly và Phó Văn Tiêu rốt cuộc cũng về đến kinh thành.

Nhìn thấy tiểu cô nương Phó Văn Tiêu ôm, bé mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, căng mặt qua, theo bản năng liền quỳ xuống hành lễ.

Quá giống Nữ hoàng, đặc biệt là khí thế uy nghi , khiến bọn họ cảm thấy như đang thấy Nữ hoàng.

Quan viên đón kinh sợ, ánh mắt hết đến khác liếc về phía tiểu cô nương.

Bọn họ thầm nghĩ, tiểu hoàng tôn giống Nữ hoàng như , chẳng lẽ tương lai là một Nữ hoàng nữa?

Úc Ly và Phó Văn Tiêu để ý đám nghĩ gì, thản nhiên tự tại dẫn con kinh, trực tiếp tiến cung bái kiến Nữ hoàng.

Nữ hoàng điện, chờ sẵn.

Thấy cảnh , trong lòng đều hiểu, xem Nữ hoàng cũng coi trọng đứa cháu gái đầu lòng , bằng sẽ cố ý đây chờ.

Đối với con trai và con dâu ba năm gặp, Nữ hoàng quả thực vô cùng tưởng niệm.

Mấy năm trôi qua, khí thế đế vương bà càng thêm nặng, uy nghiêm ập tới, khiến dám thẳng.

Khi thấy ba từ kiệu liễn bước xuống, ánh mắt Nữ hoàng dừng tiểu cô nương đang tò mò qua, đó bà khẽ mỉm .

**

Cách bối phận (cưng cháu hơn con) câu , đặt Nữ hoàng cũng đúng.

Nữ hoàng chỉ ban đại danh cho cháu gái, mà còn ôm bé cùng phê duyệt tấu chương, phân tích cho bé một chính sách. Sau khi xong, còn hỏi tiểu cô nương hiểu .

Tiểu cô nương thành thật lắc đầu: “Bà nội, hiểu.”

“Không .” Nữ hoàng , xoa đầu bé: “Phượng Bảo tương lai lớn lên sẽ hiểu.”

Tiểu cô nương “ồ” một tiếng, tay nhỏ béo mập chống cằm, ngửa đầu Nữ hoàng, : “Bà nội, giống Phượng Bảo.” Sau đó nhếch miệng : “Cha cũng giống, xinh .”

Nữ hoàng : “Ừm, Phượng Bảo giống cha, xinh .”

kỹ cháu gái, bé lớn lên giống con trai, nhưng cặp mắt giống con dâu, vô cùng trong trẻo sáng ngời.

Buổi tối, cả nhà cùng ăn cơm ở Dưỡng Tâm Điện.

Nữ hoàng xem cháu gái tự cầm thìa, nỗ lực ăn cơm, đồ ăn văng tung tóe, mà con trai và con dâu cũng quản, cũng cho cung nhân đút, cứ để bé tự bôi bẩn đầy mặt.

Đứa trẻ vốn trắng nõn đáng yêu, nháy mắt biến thành mặt mèo lem luốc.

“Mẫu , cần lo lắng, Phượng Bảo thể tự ăn.” Úc Ly : “Phượng Bảo từ nhỏ thông minh.”

Đây chính là đứa bé nàng dùng dị năng sinh mệnh ấp ủ, khi sinh tinh thần lực, là trời sinh dị năng tinh thần.

Tinh thần lực là tượng trưng cho não bộ phát triển, cũng là tượng trưng cho sự tiến hóa của nhân loại.

Tương lai chờ bé lớn lên, tinh thần lực tăng trưởng, đứa nhỏ sẽ trở thành một tân nhân loại vô cùng thông minh ưu tú.

Tác dụng của tinh thần lực thể đạt tới hiệu quả trấn áp. Những quan viên khi thấy bé, sẽ nhịn quỳ xuống, cũng là do tinh thần lực ảnhFhưởng.

Bọn họ vốn kính sợ Nữ hoàng, thấy một tiểu cô nương giống hệt Nữ hoàng, bản năng sợ hãi vài phần, thêm tinh thần lực, liền cúi đầu xưng thần.

Úc Ly Nữ hoàng, Phó Văn Tiêu, con gái, ở đây đều là những nhân loại ưu tú.

Khi nhân loại ưu tú tinh thần lực, của thế giới đều đủ để .

Tâm trạng nàng vui, con gái tương lai là Nữ hoàng, là đổi thế giới , tự nhiên là càng thông minh ưu tú càng .

Việc nàng , thể để con gái tới .

Có lẽ chờ đến ngày nàng rời , thế giới biến thành bộ dạng nàng mong .

Nữ hoàng cảm thấy cháu gái quả thực thông minh, rõ ràng tới ba tuổi, chuyện vô cùng lưu loát, thể đối đáp với đại nhân trôi chảy, cũng sợ lạ.

Đương nhiên, sợ lạ nghĩa là bé thích chuyện với lạ. Đối mặt với quen, bé thích căng mặt, biểu cảm mà bọn họ.

Tiểu cô nương căng mặt dễ liên tưởng đến Nữ hoàng, đó trong lòng chột .

Nữ hoàng nghĩ đến phản ứng của các đại thần khi thấy cháu gái, chút dở dở .

Khá .

Bà vươn tay xoa đầu cháu gái, bắt đầu cân nhắc để bồi dưỡng bé. Con trai màng ngôi vị hoàng đế, tương lai ngôi vị liền giao cho cháu gái. Chờ bé thể một gánh vác, bà thể yên tâm mà đem giang sơn rộng lớn giao cho nó.

Ở trong cung mấy ngày, Úc Ly và Phó Văn Tiêu rốt cuộc cũng mang con gái về Vương phủ.

Chu thị và hai em Phó Yến Hồi sớm chờ ở đó.

Nhìn thấy bọn họ, ba đều chút nghẹn ngào, sôi nổi vây .

“Tiểu thúc thúc, tiểu thẩm thẩm, chúng con nhớ hai quá!”

“Ly Nương, Tiêu ca nhi, về là .”

“Đây là của chúng con ? Muội đáng yêu quá, lớn lên giống tiểu thúc thúc và tiểu thẩm thẩm!”

“…”

Úc Ly và Phó Văn Tiêu chào hỏi bọn họ, xoa đầu hai đứa nhỏ, phát hiện mấy năm gặp, chúng nó cao lớn nhiều, sắp thành đại nhân.

Thấy con gái căng mặt, gắt gao nắm lấy tay , Phó Văn Tiêu xoa đầu bé, ôn hòa : “Phượng Bảo, đây là Nhị tổ mẫu, đây là đại ca Yến Hồi, đây là nhị tỷ Yến Sanh.”

Tiểu cô nương giọng non nớt: “Nhị tổ mẫu, đại ca, nhị tỷ.”

Trái tim Chu thị và hai em Phó Yến Hồi như tiếng gọi tan chảy, xúm ôm tiểu cô nương lòng.

Tiểu cô nương chỉ nhíu mày một chút, liền vươn tay ôm lấy bọn họ, mặc cho bọn họ ôm ấp hôn hít, vô cùng ngoan ngoãn.

thể phân biệt thiện ý và ác ý, bọn họ thật lòng yêu thương , tuy rằng xa lạ, nhưng cũng sẽ cự tuyệt.

Chu thị tiểu cô nương, chốc lát cảm thấy bé giống Nữ hoàng, chốc lát thấy giống Phó Văn Tiêu khi còn nhỏ, từ nét mày, thể thấy hình dáng của Úc Ly, khỏi than một tiếng.

với Úc Ly: “Ly Nương, vất vả cho con , m.a.n.g t.h.a.i chắc khó chịu lắm?”

Bà đau lòng thôi, chỉ cần nghĩ đến Úc Ly sinh con thuyền, liền cảm thấy ủy khuất cho nàng. Sớm nên ngăn cản bọn họ biển, ít nhất cũng sinh con xong hẵng .

Nghĩ đến biển hung hiểm, bà liền thấy sợ hãi.

Úc Ly : “Nương, vất vả, Phượng Bảo ngoan, lập tức liền sinh .”

Nàng nhẹ nhàng, phảng phất như sinh con giống nhà xí, dễ dàng là thể .

Phó Văn Tiêu bên cạnh hiếm khi phụ họa một câu.

Trừ hậu kỳ bụng quá lớn chút bất tiện, những lúc khác nàng căn bản tự giác của thai phụ. Mỗi xem nàng để trong lòng, nên chạy chạy, nên nhảy nhảy, thậm chí còn lặn xuống biển bắt cá, đều dọa đến thôi.

Càng cần các ngự y, nhiều đều nàng dọa đến suýt tim ngừng đập, hồn bay phách lạc.

Các ngự y cảm thấy thọ mệnh của đều thiếu mất mười năm, ngầm lóc t.h.ả.m thiết với Phó Văn Tiêu, bảo khuyên Nam Quận vương, đừng lăn lộn nữa, trong bụng nàng còn con!

Những chuyện liền cho Chu thị, đỡ bà cũng dọa.

Ăn một bữa cơm đoàn viên náo nhiệt, Úc Ly và Phó Văn Tiêu mang con gái cùng về phòng nghỉ ngơi.

Một nhà ba tắm rửa xong, chuẩn lên giường.

Tiểu Phượng Bảo xem , xem cha, biểu tình mặt nghiêm túc.

Hai vợ chồng bé, . Nuôi một đứa con gái quá thông minh, đôi khi cũng chuẩn tâm lý, tùy thời quan tâm cảm xúc ý nghĩ của bé, thể thật sự xem bé là trẻ con.

Trẻ con bình thường nhiều chủ ý như .

Tiểu Phượng Bảo giọng non nớt tuyên bố: “Cha, , Phượng Bảo lớn , Phượng Bảo ngủ riêng.”

Phó Văn Tiêu chút buồn , một đứa bé tới ba tuổi, lớn, ai tin?

Úc Ly bình tĩnh: “Được thôi.”

thuyền, khi sinh con bé vẫn luôn ngủ cùng bọn họ, hơn nữa thuyền chỉ nó là trẻ con, nó tự nhiên cũng ý kiến gì.

Trở kinh thành, bọn họ cung ở mấy ngày, trong cung đều là bé ngủ một , phỏng chừng phát hiện thì trẻ con lớn lên thể ngủ riêng, cho nên lúc mới đề .

Tiểu Phượng Bảo thấy cha đồng ý, liền ôm cái gối nhỏ của , giường bên ngoài ngủ.

Úc Ly và Phó Văn Tiêu ở bên cạnh, chờ bé ngủ, đắp chăn cẩn thận, hai vợ chồng mới về nội thất nghỉ ngơi. Bởi vì ở gần, dù con bé buổi tối động tĩnh gì cũng thể phát hiện ngay.

Chất lượng giấc ngủ của Tiểu Phượng Bảo luôn , một giấc đến hừng đông.

Hừng đông, tiểu cô nương khoác mái tóc đen mềm mại, ôm quần áo nhỏ tìm cha.

Phó Văn Tiêu chăm sóc bé rửa mặt, lấy lược chải tóc cho bé, tết hai b.í.m tóc nhỏ đáng yêu, đó lấy một cái tráp đựng các loại kẹp tóc , hỏi bé cài cái nào. Chờ bé tự chọn xong, nhanh nhẹn cài lên cho bé.

Làm xong cho con gái, chải đầu cho vợ, búi một kiểu tóc xinh .

Hai con soi gương ngắm tóc.

Gương loại gương đồng, mà là gương thủy ngân, thể chiếu rõ .

Đây là từ thủy tinh do Đại Khánh triều chế tạo . Thủy tinh và gương hiện giờ cũng trở thành một loại thương phẩm trân quý bán chạy ở hải ngoại, kiếm về cho triều đình cuồn cuộn bạc, phong phú quốc khố.

“Xinh !” Tiểu Phượng Bảo ngọt ngào : “Mẹ xinh , Phượng Bảo xinh , cha lợi hại!”

Úc Ly gật đầu: “Cha con quả thực lợi hại, chải nhiều kiểu tóc .”

Hai con xong, liền ghé sát qua, một trái một hôn lên má Phó Văn Tiêu, cảm ơn chải tóc.

Phó Văn Tiêu một lớn một nhỏ cho trái tim mềm nhũn, vô cùng hưởng thụ.

Lớn là bảo bối cả đời cưng chiều, nhỏ là sự tiếp nối sinh mệnh của bọn họ, là hy vọng tương lai của quốc triều.

 

Loading...