Anh  bảo  pha  cho chúng , dẫn chúng  đến ghế sofa trong văn phòng   xuống, : "Hai vị đến vì vụ án ở trạm sửa xe đúng ? Chuyện  liên quan đến vợ  cưới của ,  sẽ dốc sức phối hợp. Đồng chí cảnh sát còn điều gì cần hỏi  ?"
 
"Tình tiết vụ án về cơ bản  rõ ràng, sẽ sớm  thông báo chính thức. Hôm nay chúng  đến chỉ là  rà soát  vụ án một  nữa, tránh xảy  sai sót gì."
 
Anh   hợp tác: "Được."
 
"Những câu hỏi của chúng   thể sẽ liên quan đến vấn đề tình cảm giữa  và cô An. Có thể  sẽ cảm thấy đây là đang tò mò chuyện riêng tư, nhưng mong  thông cảm, chúng  chỉ  hiểu rõ hơn về chuyện giữa Tần Tuấn và cô An, từ đó phán đoán động cơ gây án của  ."
 
Sở Thiên Khoát : " hiểu, hai vị cứ hỏi !"
 
Tiêu Hàn nhắc nhở: "Tổng giám đốc Sở, chúng  sẽ ghi hình và ghi âm   bộ quá trình."
 
Sở Thiên Khoát   ý kiến gì, Tiêu Hàn liền vội hỏi: "Chúng    năm đó tại  cô An  chia tay Tần Tuấn để qua  với ?"
 
" là chuyện riêng tư thật." Sở Thiên Khoát  bất đắc dĩ: " nếu cảnh sát  cho rằng câu trả lời   thể hỗ trợ phá án,  sẽ  thật."
 
" thừa nhận, năm đó là   xen  tình cảm của họ. Trước khi  xuất hiện trong cuộc đời họ, họ  là một cặp, hơn nữa tình cảm vô cùng sâu đậm."
 
Vậy, đây là hành vi gì?
 
"Có lẽ   sẽ thấy hành vi của   đáng khinh, đây là một hành vi  đạo đức.   của năm đó cho rằng chỉ cần  kết hôn thì đều là cạnh tranh công bằng. Giả sử tình cảm của họ thật sự  gì lay chuyển nổi, thì cho dù   ngoài xen  cũng sẽ  chia tay, đúng ?"
 
"  ưu thế rõ ràng đến mức nào so với Tần Tuấn, tin là   đều hiểu rõ."
 
"Nhất là 10 năm ,   khi đó chỉ là một sinh viên y khoa đến bữa ăn cũng là vấn đề. Còn  là  thừa kế của một công ty  lên sàn,  tiền  tiền,  quyền  quyền. Về ngoại hình,  lẽ ngũ quan của  và Tần Tuấn ngang ngửa , nhưng '  vì lụa', Tần Tuấn khó mà  tự ti  mặt ."
 
"Vậy là,   chủ động rút lui?" Tiêu Hàn hóng chuyện.
 
"Lẽ thường thì là . Cô thử nghĩ xem, sinh nhật bạn gái,   chỉ  thể tặng một thỏi son rẻ tiền, chỉ  thể tự  xuống bếp nấu vài món gia đình. Còn    thể bao trọn một phòng tiệc khổng lồ,  thể tặng cô  lễ phục lộng lẫy nhất, trang sức rực rỡ nhất, khiến cô  nhận lấy sự ngưỡng mộ và ghen tị của tất cả phụ nữ."
 
"Khi Tần Tuấn  cô  đeo sợi dây chuyền trị giá hàng chục triệu  tặng, thỏi son của   liệu  tặng nổi ?"
 
"Khi   đạp xe đạp đến đón cô  tan   thấy cô  đang   chiếc xe sang của ,   còn dám tiến lên ?"
 
 là đàn ông,  quá hiểu cảm giác .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-an-xac-khong-dau-tuyen-tap-an-sinh-tu-2/chuong-11.html.]
Nếu  cách giữa hai  chỉ là một chút,  lẽ sẽ nghĩ đến việc nỗ lực để cạnh tranh.  cái  cách chênh lệch giai cấp , đúng là ngay cả dũng khí để tranh giành cũng  .
 
Hơn nữa, nếu thật lòng yêu  phụ nữ đó thì lấy   can đảm để cản trở tương lai   của cô  chứ?
 
"Lẽ thường là , nhưng chẳng lẽ thực tế   theo lẽ thường ?" Sở Thiên Khoát   bất đắc dĩ: " . Cô  thản nhiên nhận lấy thỏi son của  , tô lên môi ngay  mặt , vẻ vui sướng đó tỏa  từ tận đáy lòng. Cô   chút do dự tháo sợi dây chuyền  trả ,  ‘Tổng giám đốc Sở,    còn lừa   bạn nhảy của  thì  đành  từ chức .' Cô  khoác tay Tần Tuấn, tựa đầu  vai    'Bạn trai  đến đón ,  về  đây.' Rồi cô   lên chiếc xe đạp của  , hai tay ôm eo, khuôn mặt áp sát  lưng  ."
 
"  từng ước gì cô  là một  phụ nữ tham lam hư vinh, như    thể dùng tiền tài của  để chinh phục cô .  cô    , thậm chí để tránh  mời ăn trưa, ngày nào cô  cũng mang cơm đến công ty. Cô  luôn   mặt  'Cơm  Tuấn nhà  nấu là ngon nhất'."
 
“‘Anh Tuấn’, hai     cái vẻ mặt của cô  khi gọi 'Anh Tuấn' .     miêu tả thế nào, chỉ là nó khiến   kìm  mà nghĩ, nếu  là 'Anh Tuấn' của cô  thì sẽ hạnh phúc  bao. Giả sử cô  cũng gọi  một tiếng 'Anh Sở', 'Anh Thiên', thì cuộc đời  còn gì hối tiếc nữa chứ."
 
"   cách nào  yêu cô .  cảm thấy nếu cả đời     cô  thì  sống cũng chỉ uổng phí."
 
Tiêu Hàn hỏi: "Vậy,    gì?"
 
Sở Thiên Khoát : "   gì cả, cũng  dám  gì. Một cô gái   như , ai nỡ  cô  cau mày rơi lệ chứ?"
 
" năm đó,  cô   bệnh. Nhiều năm lao lực thành bệnh,  chữa trị kịp thời, đến khi phát hiện  là ung thư  dày giai đoạn cuối."
 
"Tần Tuấn lúc đó là sinh viên y khoa năm thứ năm, Duyệt Duyệt đang thực tập  thư ký cho  ở công ty,  thu nhập, nhưng  khó để trang trải chi phí y tế đắt đỏ."
 
Tiêu Hàn thăm dò: "Cho nên, là một cuộc giao dịch?"
 
"Cũng coi là !  vẫn luôn chờ cô  mở lời vay tiền , nhưng cô   bao giờ  thế. Là   thể trơ mắt  ,  thể  cô  mặt mày sầu não vì tiền t.h.u.ố.c men, nên  chủ động đến bệnh viện đóng viện phí."
 
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Lúc đó, Tần Tuấn  rời ,  ở bên cạnh cô ."
 
Tiêu Hàn giật : "Cái gì? Lúc đó    ? Tổng giám đốc Sở,     giở trò gì ở giữa đấy chứ?"
 
Sở Thiên Khoát  chấp nhặt cách dùng từ của cô , lắc đầu : "Anh  theo giáo sư hướng dẫn của   khám bệnh từ thiện ở vùng núi khó khăn . Tuy là khám từ thiện, nhưng trường  trợ cấp, ngoài trợ cấp lương còn  phụ cấp  , trợ cấp chỗ ở, trợ cấp ăn uống, một tháng cộng  cũng  gần một vạn tệ. Anh  vì  tiền ít ỏi đó mà  thể  ."
 
"Anh   bỏ lỡ  thời gian đau khổ nhất của Duyệt Duyệt."
 
"Vào một đêm mưa mùa hè năm đó, cô  từ bệnh viện đuổi theo , nắm chặt lấy tay , nước mắt lưng tròng cầu xin  'Đừng , ở  với em, em sợ lắm, sợ lắm...'"
 
"Tuy rằng cuối cùng  cô  vẫn  qua khỏi, nhưng cô   cảm kích , cảm kích tiền viện phí  đưa, cảm kích sự bầu bạn của . Cô  hiểu  rõ bản  nên dùng cái gì để trả cho ."