Bị Bán Thì Sao! Đáng Thương Ư? Không! Bạc Này Tiêu Mãi Cũng Không Hết! - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-11-09 01:51:09
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu mẫu và Giang Hữu Dung một bàn đầy ắp thức ăn, còn đặc biệt nấu một nồi cháo kê đặc quánh, nướng vài chiếc bánh bột thô.

Cháo kê vàng óng, phủ một lớp dầu gạo dày, vô cùng bổ dưỡng.

Có cả món mặn món chay, nhiều dầu mỡ, cả nhà đều ăn uống thỏa thuê, hài lòng.

Ăn xong cơm, thời gian qua giữa trưa.

Từ Đà Nam thôn đến Đại Hà thôn mất một canh giờ rưỡi, Giang Lão thái thái và những khác thể trì hoãn thêm nữa, bữa cơm nghỉ ngơi một lát liền chuẩn rời .

Trước khi , Khương Thư Ninh với Giang Hữu Dung, bảo họ cùng hái táo chua, cứ ba đến năm ngày gửi đến quầy hàng một , coi như tăng thêm chút thu nhập.

Triệu Văn Hữu thành bộ dạng , hồi phục cần thêm thời gian, cần thang thuốc, tiền thì .

Triệu mẫu và Giang Hữu Dung tự nhiên là liên tục đồng ý.

Hiện giờ quan trọng nhất là thể của Triệu Văn Hữu, chỉ cần khỏe , chuyện đều dễ , dẫu sách, vẫn lối thoát.

Cùng lắm thì học theo cha Trướng phòng .

Triệu mẫu và Giang Hữu Dung kéo Điềm Điềm tiễn Giang lão thái thái cùng những khác khỏi thôn, đến khi còn thấy bóng dáng mới trở về nhà.

Triệu Văn Hữu ăn cơm xong, cũng chút sức lực, thậm chí còn tự dậy hai bước.

Hai nương con dâu , niềm vui trong mắt suýt chút nữa tràn ngoài.

Giang Hữu Dung vội vã hâm nóng thang t.h.u.ố.c buổi sáng, Triệu Văn Hữu kháng cự, uống sạch chỉ trong vài ngụm.

Triệu mẫu mừng đến nỗi gì, chỉ ngừng thốt lên ‘, ’.

Giang Hữu Dung thầm nghĩ đến lời Khương Thư Ninh , bệnh dễ tái phát, cần chú trọng đến tâm trạng, nhưng quan tâm Triệu Văn Hữu quá mức.

Tức là coi như bệnh nhân, gì thì đó, hơn nữa để tham gia công việc, việc đều động viên và công nhận.

Tốt nhất là một việc lao động chân tay, xuống đồng, việc nhà, đều cả.

Nghĩ đến đây, Giang Hữu Dung giao Điềm Điềm cho Triệu Văn Hữu, tự nhiên : “Phu quân, và nương lên núi hái táo chua đây. Chàng trông chừng Điềm Điềm nhé, đúng , khi mặt trời lặn nhớ thu chăn màn !”

Triệu Văn Hữu chút kinh ngạc, trong nhà từng để những việc , chỉ giúp quét sân thôi, nương cũng thể cất chổi , bảo chỉ cần chuyên tâm sách.

Bây giờ là tình huống gì đây? Quan trọng hơn là nương cũng hề lên tiếng?

Triệu Văn Hữu ngẩn một lát mới ngây ngô gật đầu, “… Được.”

Một cảm giác khá mới lạ.

Nói xong, hai nương con dâu khoác giỏ trúc khỏi nhà.

Trong sân, Triệu Văn Hữu và Điềm Điềm mắt to trừng mắt nhỏ.

Chàng từng trông trẻ con, nếu nương và thê tử bên cạnh thì còn đỡ, bây giờ cả hai đều , bỗng cảm thấy lúng túng.

May mắn là Điềm Điềm nghĩ ngợi gì, chỉ thấy vui vẻ, kéo cánh tay Triệu Văn Hữu lắc qua lắc , “Có cha , Tiểu Béo dám chọc con nữa , hứ!”

Nàng cũng cha chơi cùng !

Tiểu Béo là cháu nội nhà thím bên cạnh, bằng tuổi Điềm Điềm. Lời khiến Triệu Văn Hữu nhíu mày, “Tiểu Béo gì về con?”

Điềm Điềm phụng phịu má, “Cha chơi với , cõng cưỡi ngựa lớn.”

Triệu Văn Hữu xong cảm thấy áy náy.

Điềm Điềm hai tuổi, nhưng là một cha, thời gian thể trọn vẹn ở bên con gái chỉ vỏn vẹn vài ngày.

Chàng dành phần lớn thời gian để sách, nhưng lơ là những điều quan trọng nhất.

Con gái ngay cả việc cha cõng cũng ngưỡng mộ, quả thực là một cha xứng chức…

Nhìn ánh mắt trong trẻo của Điềm Điềm, Triệu Văn Hữu chỉ cảm thấy mặt nóng ran, giọng cũng tự chủ mà nhẹ nhàng hơn,

“Điềm Điềm, đợi cha khỏe , cha cũng sẽ cõng con, cũng sẽ cho con cưỡi ngựa lớn, cha ngày ngày chơi với con, dạy con sách học chữ, ?”

Điềm Điềm mày rạng mắt , “Tốt ạ ạ! Cha ăn cơm uống thuốc, thể sẽ khỏe.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ban-thi-sao-dang-thuong-u-khong-bac-nay-tieu-mai-cung-khong-het/chuong-103.html.]

Triệu Văn Hữu xoa đầu con gái, trong lòng khó chịu tự trách.

Chàng cô con gái hiểu chuyện, thê tử lòng, nương già bao dung, vì đây thấy?

trong đầu chỉ thi từ kinh nghĩa, đối với thứ quý giá hơn đang sở hữu vô tri vô giác, chỉ thấy thứ liều mạng giành lấy?

Lúc bỗng cảm thấy màn sương mù bao phủ trong đầu tan , một cảm giác nhẹ nhõm như mây tan thấy ánh mặt trời.

Trên núi.

Triệu mẫu yên lòng, hái táo chua mà cứ lơ đãng, qua hỏi Giang Hữu Dung, “Văn Hữu liệu ? Không chứ! Chúng nên về xem thử ?”

Triệu Văn Hữu từng trông con, càng từng việc nhà, hơn nữa đang bệnh, sẽ xảy chuyện gì.

Giang Hữu Dung an ủi: “Nương, nhớ lời Tiểu Ninh ? Chúng ngoài đầy hai khắc, vội vàng về, thì là quan tâm phu quân, nhưng thực chất sẽ khiến cảm thấy việc, là chúng tin tưởng . Chẳng công sức hôm nay đổ sông đổ bể ?”

Triệu Văn Hữu khó khăn lắm mới chuyển biến , nếu bây giờ chạy về, chẳng là công toi ?

Triệu mẫu vẫn chút yên tâm, nhưng bà Giang Hữu Dung đúng, chỉ thể nén nỗi khó chịu cào cấu trong lòng, tiếp tục hái táo chua.

Giang Hữu Dung lắc đầu , cũng gì thêm.

Tính nết Triệu mẫu mềm yếu nhưng thích lo lắng, việc gì cũng chi tiết, bà hết thứ , Triệu Văn Hữu còn thể gì nữa.

Con cuối cùng vẫn sống , nên thể những việc cụ thể, càng thể chỉ tiếp xúc với sách vở.

Đây là điều Tiểu Ninh với nàng, nàng càng nghĩ càng thấy đúng.

Hai nương con dâu đến chiều tối mới về nhà, đến gần phát hiện ống khói nhà đang bốc lên những làn khói bếp lượn lờ.

Triệu mẫu trong lòng kinh ngạc thôi, kéo Giang Hữu Dung chạy nhanh về nhà.

Chăn màn trong sân cất , Triệu mẫu vội chạy bếp, kinh ngạc đến mức rớt cả cằm.

Triệu Văn Hữu và Điềm Điềm đang cạnh bên miệng bếp lửa, ngọn lửa đỏ rực chiếu sáng cả gian bếp.

Triệu Văn Hữu thấy động tĩnh, từ từ đầu , : “Nương, các về . Ta hâm thức ăn thừa buổi trưa , sắp xong , các rửa tay .”

Triệu mẫu há miệng nên lời: “… Được.”

Con trai chỉ trông Điềm Điềm , cất chăn màn, mà còn bếp nhóm lửa nấu cơm?

Đây là việc bà mơ cũng dám nghĩ tới.

Trước đây khi cha Văn Hữu còn sống, luôn miệng Quân tử viễn bào trù, từng bước chân bếp, cũng cho con trai , ngay cả bát đũa cũng từng thu dọn lấy một .

quen , cũng ngầm mặc định điều đó là đúng, giống như đối với phu quân , bảo vệ sự thanh cao của sách nơi con trai.

giây phút , bà đột nhiên nhận , con trai là con trai, khác với cha nó.

Sự bảo vệ và tự tay thứ của bà, dường như đẩy con trai ngoài vòng một gia đình.

Bộ dạng con trai nhóm lửa nấu cơm thật sống động, khác với vẻ lãnh đạm khi sách, giống như thiếu niên bình thường trong thôn.

Khóe mắt Triệu mẫu ẩm ướt, bà lau nước mắt, vội vàng rửa tay.

Về nhà thể ăn một bữa cơm nóng hổi, là do con trai nấu, chẳng ?

Dù cha nó nửa đêm nhập mộng mắng nhiếc, bà cũng sợ, bà chỉ con trai sống vui vẻ, sống thật !

Thức ăn dọn lên bàn, ngửi thấy mùi khét rõ ràng, Triệu Văn Hữu chút ngượng ngùng, “Ta đầu tiên nấu… hình như cho ít nước quá.”

Triệu mẫu gắp một đũa cho miệng, “Thế mới thơm chứ! Không ngờ con còn tài nghệ , nương yêu thích ăn!”

Giang Hữu Dung trợn mắt Triệu mẫu một cái, quá, nương chồng nàng đột nhiên thông suốt ?

Điềm Điềm cũng vui vẻ vỗ tay, “Cha nấu cơm thơm thơm! Điềm Điềm cũng thích ăn!”

Giang Hữu Dung thu ánh mắt , thẳng mắt Triệu Văn Hữu, giơ ngón cái: “Phu quân đầu tiên như , thật lợi hại!”

Triệu Văn Hữu khen đến mức đỏ cả mặt, ăn món cơm mùi khét do chính tay hâm nóng, cảm thấy bao giờ sống thật như lúc .

 

Loading...