Bị Bán Thì Sao! Đáng Thương Ư? Không! Bạc Này Tiêu Mãi Cũng Không Hết! - Chương 113
Cập nhật lúc: 2025-11-09 01:51:19
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, khóe môi Khương Thư Ninh còn khó nén hơn cả AK.
Dù vải nàng tạm thời thể mặc, vàng bạc châu báu cũng thể đeo ngoài, nhưng chung quy đều là tiền tài, thể cất đáy rương cơ mà! Biết ngày dùng đến, ai chê tiền nhiều chứ.
Khương Thư Ninh cất trang sức gian, nhưng vải vóc thì tài nào nhét . Đặt ngang , dựng xong, đặt chéo cũng chẳng lọt.
Khương Thư Ninh thở dài, nhất định nâng cấp gian ngay lập tức!
Sau đó dư hệ thống, nữa thở dài, thời gian qua bánh trung thu mua nguyên liệu tốn ít, giờ chỉ còn 190 lượng.
Còn cách mục tiêu mười vạn tám ngàn dặm, Khương Thư Ninh thầm mắng vài câu, đành nhét cả rương vải xuống gầm giường. Nhà cửa trống trơn, cần gì giấu giếm...
Ra khỏi phòng, Khương Thư Ninh tiếp tục bánh trung thu.
Lần bánh nhiều, chỉ là quà biếu bằng quyến thuộc, xong chỉ trong một buổi sáng, dùng giấy dầu gói kỹ, chỉ chờ ngày mai đem tặng.
Làm xong bánh trung thu, Khương Thư Ninh thấy thời gian vặn, bắt đầu cơm trưa.
Tuy việc đồng áng xong, nhưng công việc thì bao giờ dứt.
Mùa thu qua là tới mùa đông , thời gian qua nhà dùng hết ít củi, nhiệm vụ tích trữ củi khô giao cho Giang lão gia tử, Giang Hữu Điền và Giang Dương ba .
Giang lão thái thái dẫn Dương Xuân Chi cùng Giang Nguyệt xay bắp.
Khương Thư Ninh ở nhà bánh trung thu, tiện thể đảm nhận việc nấu cơm.
Sau bữa trưa, cả nhà nghỉ ngơi một lát, đang định ai việc nấy thì thấy tiếng gõ cửa lớn.
Giang Nguyệt mở cửa thấy liền tươi: “Di Nhiên! Dì Đậu! Sao hai tới đây?”
Mạnh Di Nhiên ngây ngô: “Tiểu Nguyệt, chúng tới để hồi lễ ! Bánh trung thu Tiểu Ninh tặng quá quý giá.”
Khương Thư Ninh thực sự ngờ hồi lễ, dù khuôn bánh cũng là cho , chứ họ ăn bánh trung thu miễn phí.
Giang lão thái thái cùng những khác cũng nghĩ là Đậu Hồng Anh và Mạnh Di Nhiên tới, đều dậy đón khách.
Mạnh Di Nhiên vô cùng lễ phép chào hỏi , Đậu Hồng Anh xách đồ , nét mặt vẻ ngại ngùng:
“Giang đại nương, Xuân Chi tử, chúng đến đúng lúc, lỡ việc gì của các vị nhỉ!
Vốn định sáng mai đến, nhưng sợ các vị thăm ở nhà. Sáng nay việc bận nên đành đến giờ …”
Buổi sáng bận rộn xong qua giờ Tỵ rưỡi ( 10 giờ 30 sáng), sắp đến giờ Ngọ, họ tiện lên đường, giống như cố ý đến ăn chực , thật sự lễ độ.
Suy tính , họ ăn trưa xong mới dám đến.
Khách đến nhà là quý, huống hồ còn đến hồi lễ, dù việc bận cũng thể .
Giang lão thái thái ha hả: “Không lỡ việc gì , gì chuyện gì! Mau .”
Mạnh Di Nhiên hướng ngoài cửa: “Giang nãi nãi, Dì Dương, chúng xe bò đến, đồ vật vẫn còn xe, con lấy.”
Giang lão thái thái vội gọi Giang Dương: “Tiểu Dương, con mau giúp kéo xe bò , đậu bên ngoài !”
Vừa thấy Mạnh Di Nhiên đến, Giang Dương bắt đầu luống cuống, sợ miệng nàng lời gì.
Chàng luôn giảm bớt sự hiện diện, hy vọng Mạnh Di Nhiên thấy mới .
Thế nhưng Giang lão thái thái gọi giúp, thể từ chối, đành dắt trâu.
Mạnh Di Nhiên thản nhiên : “Ta kéo là ...”
“Ta tới!” Giang Dương ngoảnh mặt , cố gắng Mạnh Di Nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ban-thi-sao-dang-thuong-u-khong-bac-nay-tieu-mai-cung-khong-het/chuong-113.html.]
Vừa đưa tay mới thấy , đầu thấy Mạnh Di Nhiên trợn tròn mắt. Nhìn tay , kéo dây thừng, rõ ràng là tay của cô nương nhà !
Mặt bỗng chốc đỏ bừng, giống như chạm một cục than cháy, vội vàng rụt tay .
Mạnh Di Nhiên sững sờ trong chốc lát, ngoài cha nàng, nàng từng chạm tay của nam tử nào khác. Nhìn thấy khuôn mặt Giang Dương đỏ đến tím tái, nàng cũng chỉ tìm một cái khe đất mà chui , hiếm hoi lời nào.
Nàng tuy thô kệch, nhưng ngốc, nam tử nắm tay, nếu khác thấy sẽ lấy mất thôi! Nàng lấy chồng!
Giang lão thái thái cùng thấy hai mãi , chẳng động tĩnh gì, tưởng là xảy chuyện gì.
Nhìn cửa, thấy hai ngây ngẩn, một cắm đầu chân, một ngước mặt trời, mặt đỏ tới tận cổ.
Chuyện bình thường...
Đậu Hồng Anh cũng ngoài, thấy cảnh tượng suýt nữa bật thành tiếng. Bà hiểu rõ con gái nhất, nó đần độn lắm, mà mặt đỏ thành như , nếu chuyện gì mới là lạ!
Dương Xuân Chi cũng hiểu rõ con trai quý báu của , tính tình luôn trầm , hiếm khi thấy nó đỏ mặt như !
ở Linh Tế Tự bà phát hiện, Giang Dương cứ thấy Mạnh Di Nhiên là luống cuống, đây là , cũng thế, một tiểu tử như , dễ đoán cơ chứ!
Ba thầm vui mừng trong lòng, chỉ Khương Thư Ninh nghĩ nhiều, cho rằng Giang Dương chỉ là di chứng khi Mạnh Di Nhiên trêu chọc...
Mạnh Di Nhiên và Giang Dương thấy mấy cái đầu nhấp nhô ở cửa, lập tức hồn. Mạnh Di Nhiên kéo xe bò , Giang Dương ngượng ngùng theo , để cố gắng tỏ tự nhiên, ngược một đống hành động giả lả.
Giờ đây, Khương Thư Ninh cũng chắc chắn chuyện gì đang xảy với đại ca nàng nữa...
Có một khúc mắc nhỏ như , Giang lão thái thái và Dương Xuân Chi cũng quan tâm Đậu Hồng Anh tặng hồi lễ gì nữa, nhà liền bắt đầu dò la tin tức.
Khương Thư Ninh và Giang Nguyệt thì dẫn Mạnh Di Nhiên phòng chuyện riêng. Giang Dương sớm cầm d.a.o chặt củi cùng Giang lão gia tử và Giang Hữu Điền lên núi .
Cái nhà , thật sự ở nữa, ít nhất là buổi chiều thật khó chịu...
Một canh giờ , Giang lão thái thái, Dương Xuân Chi và Đậu Hồng Anh mới từ chính sảnh , mặt ba đều treo nụ thầm hiểu ý .
Lúc Mạnh Di Nhiên rời khỏi Giang gia vẫn còn quyến luyến rời, lúc đ.á.n.h xe bò thì mặt mày ủ ê, than thở suốt đường .
“Ôi! Khó khăn lắm mới tìm hợp tính để trò chuyện, ở bao lâu , nếu như ở gần thì bao, thể ngày nào cũng gặp ... Ôi!”
Đậu Hồng Anh đang nghĩ cách mở lời, thì cơ hội đến đây!
Bà giả vờ để ý : “Giang gia ăn buôn bán, hai cô nương trong nhà đều rảnh rỗi, ai thể ngày ngày ở bên cạnh con trò chuyện chứ?”
Mạnh Di Nhiên ủ rũ, nàng điều đó? Nàng chỉ thôi.
Đậu Hồng Anh liếc nàng, chợt đổi giọng: “Nương con từ nhỏ bạn chơi, cô đơn lẻ loi, đương nhiên con quý trọng tình tỷ với các cô nương Giang gia, nương cũng mừng cho con!
Không con ngày ngày ở cùng ? Nương nghĩ xuôi nghĩ ngược, quả thực một biện pháp !”
Mạnh Di Nhiên mắt sáng rỡ: “Nương, biện pháp gì ạ?”
Thấy bộ dạng ngốc nghếch của con gái, Đậu Hồng Anh suýt chút nữa nên lời, nhưng nghĩ đến việc con gái rốt cuộc cũng lấy chồng, chi bằng gả Giang gia.
Ít nhất bậc trưởng bối Giang gia hiền lành, nhân hậu, gia đình đơn giản phức tạp.
Con gái hợp cạ với hai cô nương Giang gia, quan hệ tỷ dâu cũng cần lo lắng.
Giang Dương , thấy là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hình vạm vỡ cường tráng, bà chẳng gì yên tâm.
Mặc dù bây giờ nhà Giang gia rách nát, điều kiện trong nhà . cả nhà đều đang ăn buôn bán, việc phất lên là sớm muộn mà thôi.
Những thứ đều là chuyện nhỏ, phẩm hạnh mới là điều quan trọng nhất.
Con trong đời sẽ gặp muôn vàn chuyện, chuyện thì cần , gặp chuyện , phẩm hạnh của nhà chồng mới là sự bảo đảm duy nhất để con gái bà tổn thương.