Bị Bán Thì Sao! Đáng Thương Ư? Không! Bạc Này Tiêu Mãi Cũng Không Hết! - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-11-09 01:51:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm , Tết Trung Thu.

Khương Thư Ninh hôm nay nghỉ ngơi, ngày Tết Trung Thu cũng tiện đến nhà khác. Dương Xuân Chi chỉ đợi ngày mai bày hàng mới tìm Đậu Hồng Anh, hỏi thăm ý kiến của Mạnh Di Nhiên.

Tuy là cha nương đặt con đó, mai mối định đoạt, nhưng họ là những một lòng vì con cái, đương nhiên hỏi ý kiến.

Mặc dù Đậu Hồng Anh bảo đảm với họ rằng chuyện hôn sự nhất định sẽ thành, họ cũng thể quan tâm đến suy nghĩ của Mạnh Di Nhiên.

Lấy vợ thì dễ, lấy chồng chuyện đơn giản như , dù về nhà , trong lòng cũng là điều dễ hiểu.

Huống hồ Mạnh Di Nhiên nhà điều kiện , từ nhỏ từng chịu khổ, gả về cái khe núi nghèo nàn cũng là thiệt thòi.

Nhà họ cũng con gái, đương nhiên hiểu rõ điều đó.

Chuyện tạm thời định , Giang lão thái thái và Dương Xuân Chi tiện với nhà, đành cố gắng nhịn.

Giang Dương tối qua trằn trọc yên, nghĩ đến Mạnh Di Nhiên từ lúc ngượng ngùng cho đến lúc lo lắng, đây sợ nàng lung tung, giờ sợ nàng gì...

Dì Đậu trúng , nhưng đó chắc là ý của Mạnh Di Nhiên, nàng đang nghĩ gì...

Giang Dương thất thần, đốn củi còn tự đứt tay, đành vác bó củi về nhà.

Trong nhà chuẩn sẵn t.h.u.ố.c thương, Dương Xuân Chi bó vết thương cho , nhất định bắt ở nhà nghỉ ngơi.

Vốn dĩ Tết Trung thu đều nghỉ ngơi, riêng lên núi, rõ ràng là chuyện trong lòng nên dùng việc đốn củi để phân tán tâm trí.

Dương Xuân Chi trong lòng bật , hiếm khi thấy khai khiếu!

Trước khi hỏi cưới Chu gia, dáng vẻ , mỗi gặp Chu Đào, từng thấy chủ động một câu, chỉ giữ vẻ khách sáo. Giờ đây, tâm tư hoạt bát đến lạ, mắt thâm quầng, ngủ ngon, đến nỗi tự cắt cả tay ...

Dương Xuân Chi và Giang lão thái thái trao đổi ánh mắt, tự nhủ: Linh Tế Tự quả nhiên hề bình thường! Không nhân duyên của Tiểu Ninh và Tiểu Nguyệt sẽ ở nơi ?

Đang nghĩ ngợi, Khương Thư Ninh và Giang Nguyệt từ trong phòng bước , hai vội vàng thu vẻ mặt.

“Dậy ! Mau rửa mặt ăn cơm , nồi cháo còn đang giữ ấm, còn luộc thêm hai quả trứng gà, hai đứa cứ tạm lót . Sắp muộn , e rằng lát nữa cha các ngươi sẽ đón cô út các ngươi về, trưa nay sẽ ăn món ngon.”

Hai tỷ , một ngáp dài, một vươn vai lười biếng, miệng đáp: “Chúng con , bà!”

Gần đây cứ bánh trung thu liên tục, ngày ngày bận rộn thấy quá mệt, nhưng đột nhiên nghỉ ngơi thì cảm thấy thể chỗ nào cũng đau nhức, như rút hết sức lực, chỉ liệt. Cú ngủ , thẳng tới tận giữa trưa (nhật thượng tam can), suýt nữa quên mất cô út họ Giang sắp về nhà nương đẻ.

Từ khi các nàng trở về từ nhà họ Triệu, dạo Giang Hữu Dung và Triệu mẫu ( chồng của Giang Hữu Dung) mang tới ba táo chua, nhưng vì các nàng quá bận rộn nhiều việc, mỗi chỉ kịp vội vài câu.

Hai tỷ mỗi một bát cháo, một quả trứng, bên bếp lò chậm rãi ăn xong.

Chẳng mấy chốc, Lư thị và Giả thị dẫn theo lũ trẻ bước , hai xách thịt, xách gà, còn mang theo một túi vải đựng lương thực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ban-thi-sao-dang-thuong-u-khong-bac-nay-tieu-mai-cung-khong-het/chuong-115.html.]

Lư thị chút khó xử, “Nương, Đại tẩu, chúng chỉ mời khách, nhưng nồi ở nhà con thủng , vẫn mua cái mới. Chúng con mang đồ đạc qua đây, chúng cứ nấu nướng ăn luôn ở đây !”

Giang lão thái thái : “Ăn ở cũng thôi, cứ đặt đồ xuống . Hôm nay là các con mời khách, hai đứa sẽ lo bếp núc! Ta và đại tẩu các con sẽ phụ giúp, chỉ lo nhặt rau thôi! À , trưa nay ăn cơm xong, các con nhớ dẫn con cái về thăm nhà nương đẻ một chuyến. Dịp lễ lớn thế , cũng nên gửi quà cáp qua đó.”

Cha nương Dương Xuân Chi mất, vì chuyện của Khương Thư Ninh mà nàng cắt đứt quan hệ với duy nhất, nên cũng chẳng nơi nào để về.

Nhà nương đẻ của Lư thị và Giả thị xa, quả thực nên về thăm một chuyến. Bà cũng con gái, thể ngăn cản con dâu về nhà nương đẻ. Trước chẳng gì thì thôi, bây giờ trong tay tiền, về thăm nhà ngoại cũng chẳng là gì, chỉ cần các nàng chừng mực, cái gì cũng dắt díu về là .

Giả thị vốn dĩ định về nhà nương đẻ, hôm qua nàng mua thịt , còn treo giếng, chỉ sợ Giang Hữu Ngân nàng khoe khoang! Giang lão thái thái , nàng liền cảm thấy chỗ dựa, nụ mặt cũng thành thật hơn nhiều: “Con , tạ ơn Nương!”

Lư thị về chút nào. Dù cha nương nàng cũng mấy đoái hoài đến nàng, chỉ thiên vị . Ngày nàng ở nhà họ Giang đủ ăn, cha nương nàng cũng thấy cho nàng một hạt gạo nào. Về thăm nhà nương đẻ còn nhạo. Đứa của nàng thái độ càng tệ hơn, lúc nào cũng dòm ngó, nhà nàng đến ăn chực. Rõ ràng nhà họ đến nỗi nghèo túng, tại thiếu khẩu phần cơm của nàng! Bây giờ nàng điều kiện hơn, thì mua đồ cho họ ư? Nàng !

Lư thị trợn mắt, “Con về. Nương, đừng chuyện nữa, chúng chuẩn nấu cơm , chẳng cô út sắp về ?”

Giang Thủy, Giang Tinh (con của Giang tam thúc và Giả thị) hai lặng lẽ cúi đầu. Chúng cũng về nhà ngoại, thúc thẩm ưa chúng, lời lẽ cay nghiệt. Đến cả biểu ca cũng châm chọc chúng vài câu, nếu chúng dám cãi , Nương còn mắng chúng, cho chúng với cha, ông bà nội. Chúng hiểu, rõ ràng ông bà ngoại đối xử với Nương , cớ Nương vẫn luôn nghĩ cho họ. Giá như Nương giống như đại bá nương và nhị bá nương thì mấy... Hai rủ vai, gì, tâm trạng vô cùng chán nản.

Giang lão thái thái cũng hết lời cần , về bà cũng chẳng quản , lập tức chuyển đề tài: “Vậy thì nấu cơm !” Cả nhà nhặt rau, kẻ nhóm lửa, nhanh bận rộn.

Sau hai khắc, ngoài cửa vang lên tiếng xe bò. Giang Hữu Điền xông trong kêu lớn: “Nương, tiểu phu đến !”

“Ôi! Đến !” Giang lão thái thái hưng phấn kêu lên một tiếng, cả nhà đặt việc đang xuống cùng ngoài.

Họ vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của Triệu Văn Hữu, hồi phục thế nào.

Vừa khỏi cửa, thấy cả nhà đang chỉnh tề xe bò. Triệu mẫu và Giang Hữu Dung tuy mặt vẫn đầy đặn, nhưng sắc mặt rõ ràng hơn, còn vẻ vàng vọt.

Thiềm Thiềm mặt da thịt hơn, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, trông vui vẻ và đáng yêu.

Triệu Văn Hữu vội vàng xuống xe bò hành lễ, “Nương, Đại tẩu, Nhị tẩu, Tam tẩu…”

Giang lão thái thái thấy vô cùng vui mừng, “Tốt, , , thật sự thể ! Khuôn mặt cũng đầy đặn hơn!”

Triệu Văn Hữu ngượng ngùng, vội vàng bày tỏ thái độ, “Nương, là nhất thời suy nghĩ nông cạn, khiến lo lắng. Bây giờ thông suốt , sẽ bao giờ như thế nữa! Vẫn là nhờ Tiểu Ninh, Tiểu Ninh , dượng thật sự nên cảm tạ con thế nào…”

Triệu Văn Hữu về phía Khương Thư Ninh, cảm thấy hổ. Chàng thật sự sống uổng phí hai mươi năm, còn thấu bằng một vãn bối...

Khương Thư Ninh nhẹ, một câu dí dỏm: “Tiểu cô trượng, nếu thật lòng cảm tạ , cứ đối xử thật với tiểu cô của .”

Nàng cô út họ Giang là , nhưng vì tiếp xúc nhiều, tình cảm đủ sâu đậm, câu chủ yếu là cho nhà . Nàng thấy Giang lão thái thái và Dương Xuân Chi đau lòng.

Triệu Văn Hữu yêu thương Giang Hữu Dung, kiên định , “Yên tâm! Ta nhất định sẽ đối xử thật với A Dung!”

Giang lão thái thái lúc yên lòng, mời mọc, “Đương nhiên là yên tâm! Đi thôi, thôi, trong hết , trong chuyện!” Cả một đoàn ồn ào bước sân, tiểu viện phút chốc chật kín. Buổi trưa cả nhà cùng chuyện trò, ăn một bữa cơm đoàn viên ấm cúng và náo nhiệt.

Hết truyện.

Loading...