Bị Bán Thì Sao! Đáng Thương Ư? Không! Bạc Này Tiêu Mãi Cũng Không Hết! - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-11-08 02:15:05
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Nguyệt kích động múa may cuồng, nhanh tiêu diệt sạch sẽ một xâu kẹo.

Thật sự là quá ngon!

Còn thỏa mãn hơn cả ăn đường!

Giang lão thái, Dương Xuân Chi cùng Giang Dương cũng thấy động tác của Khương Thư Ninh, cũng kinh ngạc đến mức thốt nên lời.

Nghe Giang Nguyệt kêu lên một tràng, đều nhịn vây quanh: "Kẹo hồ lô còn thể kiểu nữa ? So với sợi chỉ còn mảnh hơn, dính lên ? Không rơi xuống chứ?"

Khương Thư Ninh giải thích: “Đường khỏi nồi gặp gió sẽ cứng , trông vẻ mảnh nhưng cứng, sẽ rơi xuống ạ.”

Giang lão thái gia và nửa hiểu nửa : “Thì ! Tiểu Ninh , đây cũng là thứ con học sách vở ?”

“Vâng!” Khương Thư Ninh ứng phó một câu, tay nhanh chóng thêm mấy xâu kẹo hồ lô kéo sợi nữa, đưa qua để chuyển đề tài: “Nãi, nương, đều nếm thử !”

Giang Dương hành động nhanh như chớp, thoắt cái chuỗi kẹo hồ lô trong tay, thoắt cái đưa miệng, mừng rỡ :

“Ngon! Ngon quá! Ta cũng thấy chắc chắn sẽ bán chạy! Nãi, nương, ăn mau !”

Cuối cùng cũng ăn kẹo hồ lô ! Hơn nữa còn là loại ngon hơn kẹo bán trong thành gấp mấy !

Dương Xuân Chi trừng mắt : “Ăn chậm thôi! Không sợ chọc thủng miệng ?”

Giang Dương chột giải thích: “Ta sợ tiểu chậm trễ kẹo hồ lô, nên mới nhanh chóng lấy ăn…”

“Nói như thì ngươi còn lý lẽ .” Dương Xuân Chi hừ một tiếng.

Giang Dương gì, chỉ chuyên tâm ăn kẹo hồ lô.

Khương Thư Ninh đầu , chọc , thúc giục Giang lão thái gia và các trưởng bối: “Nãi, nương, ăn !”

“Được !”

Dương Xuân Chi thèm là thể, lập tức c.ắ.n một miếng: “Ừm! Ngọt! Lại còn mềm nữa…”

Nàng còn quên nhắc nhở Giang lão thái: “Nương, quá cứng , cứ ăn chậm rãi là , cả!”

Giang lão thái răng , Giang Dương và Giang Nguyệt ăn giòn tan, trong lòng chút lo lắng, chỉ sợ gãy răng.

Nghe Dương Xuân Chi thì mới yên tâm, nàng dâu lớn thật là chu đáo, luôn nghĩ cho bà.

“Ai da! là ngon thật, thấy nó còn ngon hơn ăn đường nhỉ, thứ ngon như thế bán mới là chuyện lạ!”

Khương Thư Ninh đồng tình, cùng vài câu, đó tăng tốc, nhanh xong hết còn .

Nàng tổng cộng năm mươi xâu, dùng gần một cân đường. Mỗi xâu tám hạt khoai mài, theo lẽ thường, một cân đường thể hơn sáu mươi xâu, bởi vì hạt khoai mài quá nhỏ.

Không còn cách nào khác, kẹo hồ lô bằng chiếc chảo sắt lớn khó điều chỉnh, đường dễ dính quá nhiều…

tính thì giá thành cũng thấp. Đường trắng mua ở Thương Thành, sáu đồng một cân, mỗi xâu chỉ tốn hơn một mao tiền đường.

Còn về tiền công, nàng dự tính trả theo lượng. Vót mười que gỗ và xỏ mười xâu kẹo giá như , đều tính là một văn tiền.

Nàng cũng kế hoạch cho tiền công của những khác, dù tính toán như , bán một xâu hai văn tiền vẫn kiếm lời một nửa.

Nghe Giang Dương kẹo hồ lô sơn trong thành bán hai văn một xâu, nàng cũng sẽ định giá hai văn, hai văn một xâu, năm văn ba xâu.

Mặc dù hạt khoai mài nhỏ hơn, nhưng lớp đường áo của nàng dày, hơn nữa nàng thể phá vỡ thị trường .

Buổi tối, Giang lão gia và Giang Hữu Điền cũng nếm thử, liên tục khen ngợi, đều bày tỏ sự tin tưởng tuyệt đối sự nghiệp kẹo hồ lô của Khương Thư Ninh.

Ngày hôm .

Khương Thư Ninh thức dậy tiên là kiểm tra kẹo hồ lô, lớp đường nguyên vẹn, hề tan chảy chút nào.

Ăn cơm xong, nàng liền gọi Giang Dương và Giang Nguyệt chuẩn xuất phát: “Đại ca, Nhị tỷ, chúng đầu thôn xe bò thôi.”

“Được !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ban-thi-sao-dang-thuong-u-khong-bac-nay-tieu-mai-cung-khong-het/chuong-47.html.]

Giang Dương đáp một tiếng, vác một cây rơm lớn cắm đầy kẹo hồ lô hai , bước hùng dũng oai vệ, trong mắt lóe lên sự háo hức thử sức.

Trong thôn hôm nay còn mấy vị đại nương, thím dâu dẫn theo các bé mua thịt, thấy đều vô cùng hiếu kỳ: “Ai da, Dương tiểu tử vác cái gì thế?”

“Sao giống cỏ… hạt khoai mài thế! Cái là để ăn ?”

Khương Thư Ninh định giấu giếm, vì căn bản giấu , nàng dứt khoát thẳng: “ , là kẹo hồ lô từ hạt khoai mài, chúng định mang thành bán.”

Mấy đó là hạt khoai mài thì càng lấy lạ: “Hạt khoai mài còn thể thành kẹo hồ lô! Ninh nha đầu, là chủ ý của con , con khéo léo thế!”

“Bảo con nhặt thứ , hóa là để ăn , chỉ con mới nghĩ , chứ đổi là chúng , dù chuẩn sẵn nguyên liệu cũng !”

“Chậc chậc, các ngươi xem, còn hai kiểu nữa cơ! Cái ghê, trông như mặc áo lụa !”

Mấy vị thím dâu mắt sáng rỡ, Khương Thư Ninh như con gái ruột của , càng càng thấy !

Giang Nguyệt và Giang Dương cũng cảm thấy vinh dự, đây chính là của họ đó!

Xe bò kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, cả xe rôm rả, đương nhiên mấy đứa trẻ thoải mái như , mắt chúng dán chặt kẹo hồ lô, nước dãi ướt nửa cái cổ áo…

Người lớn thấy ngại, vội vàng lau nước dãi cho con, cố bẻ đầu con sang chỗ khác: “Cẩu Đản , bên kìa, đại nga (ngỗng lớn)!”

Đầu Cẩu Đản qua, nhưng mắt vẫn dán bên , ngơ ngác : “Đại nga thật ngọt…”

Nương Cẩu Đản: “... Thằng nhóc thối , ngươi...”

Thật là chút hổ, đây?

Khương Thư Ninh , bày tỏ rằng nàng thật sự cố ý lũ trẻ thèm đến phát , nàng thiếu mấy cây kẹo hồ lô , cho vài cây cũng .

Chỉ là đang xe bò, rung lắc dữ dội, ăn lúc quá nguy hiểm, hơn nữa nàng còn ý đồ khác.

Nàng : “Đợi trong thành chị sẽ cho các con ăn ? Bây giờ xe bò, ăn kẹo hồ lô lỡ cẩn thận chọc miệng, lát nữa chảy m.á.u gặp đại phu đó!”

Mấy đứa trẻ ngoan ngoãn lập tức nuốt nước dãi: “Tiểu Ninh tỷ tỷ, chảy máu, gặp đại phu tốn tiền, tiêu tiền lung tung!”

“Ngoan lắm!”

Khương Thư Ninh , mấy lớn đều đỏ mặt: “Ninh nha đầu, con đừng để ý đến mấy đứa nhóc , tuyệt đối cho chúng ăn!”

Rồi sang mắng con : “Đồ tham ăn đói khát, ăn gì mà ăn! Đây là Tiểu Ninh tỷ tỷ của các con mang bán kiếm tiền! Không hiểu chuyện, đưa các ngươi thành nữa!”

Bên bọc một lớp đường dày như , chắc chắn bán rẻ , con cái hiểu chuyện thì thôi, nhưng họ thể hiểu chuyện , đây là thứ thể tùy tiện xin ?

Mấy đứa trẻ Cẩu Đản thành nữa thì sợ hãi, cũng tự thấy nên như , vội vàng xin :

“Tiểu Ninh tỷ tỷ, cảm ơn tỷ, chúng ăn , tỷ giữ bán lấy tiền, chúng … chúng chỉ thôi… Nhìn là thấy ngon , tỷ chắc chắn sẽ bán nhiều tiền!”

Miệng , nhưng mắt vẫn nhịn liếc kẹo hồ lô.

Chuỗi kẹo hồ lô sáng lấp lánh, ánh mặt trời còn phát ánh sáng, ngon đến mức nào nữa!

Mấy lớn bận rộn chuyển đề tài, ríu rít cả lên, Khương Thư Ninh tìm cơ hội mở lời.

Chẳng mấy chốc, họ đến cổng thành, cả đoàn xuống xe và cùng thành.

“Ninh nha đầu, chúng mua thịt đây, cùng các con nữa nhé!”

Nương Cẩu Đản kéo Cẩu Đản vội vàng theo đoàn về hướng khác, chỉ sợ chậm chút, Cẩu Đản bà mất mặt!

“Thím dâu, đợi ! Kẹo hồ lô!” Khương Thư Ninh gọi họ .

Lời thì thực hiện, nàng thể lừa gạt trẻ con.

Giang Dương nhanh chóng rút mấy cây kẹo hồ lô từ cây rơm đưa qua: “Cẩu Đản, Tiểu Ngư, Thiết Đầu, cầm lấy !”

Nước dãi mà mấy đứa trẻ nuốt xuống bắt đầu tiết điên cuồng, chúng cảm thấy kẹo hồ lô mắt như móc câu, móc chúng tự chủ giơ tay lên.

 

Loading...