Bị Bán Thì Sao! Đáng Thương Ư? Không! Bạc Này Tiêu Mãi Cũng Không Hết! - Chương 53
Cập nhật lúc: 2025-11-08 02:15:11
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Dương bước nhanh tới , khi rõ tới thì chút kinh ngạc, “An Tử?”
Bọn họ tuy cùng tuổi, nhưng giờ đây ít khi chơi đùa cùng , ký ức duy nhất còn sót là khi còn bé cùng dùng nước tiểu trộn bùn để chơi.
Kể từ khi phụ An Tử qua đời, tính cách An Tử đột nhiên đổi, tuy sống cùng đầu làng cuối xóm, nhưng ít gặp mặt, y chỉ ở nhà hoặc việc ngoài đồng.
Gặp mặt cũng chỉ chào hỏi vài câu, còn gì khác.
Lâu dần, những đứa trẻ cùng tuổi trong làng đều xa lánh An Tử.
Hơn nữa, nương của An Tử là một đàn bà lắm điều, hôm nay cằn nhằn , ngày mai xầm xì , khiến dám đến nhà tìm An Tử chơi nữa.
Bằng , mỗi đến đều bà lải nhải suốt nửa ngày, An Tử lười biếng, thì cũng ai đó hư An Tử.
Dù đều An Tử là , nhưng ai mà chẳng ghét cái sự phiền phức của nương y? Lâu dần, cũng xa lánh An Tử.
Mấy năm nay, cuối cùng y phát biểu ý kiến là trong buổi họp làng , lúc y cãi nương .
“Giang... Giang Dương ca.” An Tử bấu ngón tay , vẻ mặt gượng gạo.
Y nhiều năm qua với trong làng, đến đây chuyện , thế nào cũng chút khó mở lời.
Giang Dương thì nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi, “An Tử, ngươi tìm chúng chuyện gì chăng? Đi thôi, trong .”
Đột nhiên tìm đến tận nhà, chắc chắn là chuyện, thể nào đuổi , thì còn thể thống gì.
Tuy nương của An Tử miệng lưỡi cay độc, nhưng An Tử từng điều gì cả.
“…Được!” An Tử chào Khương Thư Ninh và Giang Nguyệt theo Giang Dương nhà.
Giang Nguyệt chút khó hiểu, đầu nháy mắt hiệu cho Khương Thư Ninh. Khương Thư Ninh khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng cũng linh cảm, An Tử đến đây lẽ là tìm nàng.
Giang lão thái thái và Dương Xuân Chi cũng ngờ An Tử ghé thăm, nhưng vẫn nhiệt tình chào hỏi, “An Tử đến đấy !”
An Tử ngượng ngùng chào hỏi, “Giang nãi nãi, Dương thẩm tử.”
Nghĩ đến những lời nương y thường xuyên lải nhải về Giang nãi nãi và Dương thẩm tử, y cảm thấy dám ngẩng đầu lên.
Thuở nhỏ y hiểu, lớn lên mới , nương y là đang ghen tị.
Ghen tị gia đình họ Giang hòa thuận, ghen tị Giang nãi nãi và Dương Xuân Chi gặp đàn ông .
Thật , phụ y thì gì chứ? Thức ăn ngon vật quý đều nghĩ đến nương, chuyện gì cũng che chở bảo vệ nương. Rõ ràng là nương y một lòng hướng về nhà nương đẻ, cái gì cũng mang , ngay cả đồ đạc của y và nãi nãi cũng tha, phụ mới vui mà thôi.
Nương y cố chấp nhận , còn miệng lưỡi giữ kẽ, chuyện gì cũng kể cho nhà ngoại, thậm chí còn kích động hai thúc đến nhà gây sự, kết quả là phụ đ.á.n.h một trận, ngay cả nãi nãi cũng xô ngã, lúc đó phụ mới thực sự nổi giận, nương y cũng đ.á.n.h một trận…
“An Tử, chuyện gì, ngươi cứ !” Giang Dương cắt ngang dòng suy nghĩ của An Tử.
Những ký ức khiến An Tử càng thêm hạ quyết tâm, y Khương Thư Ninh : “Ta đến tìm Tiểu Ninh… , các ngươi đang bán kẹo hồ lô, nên hỏi xem thể lấy một ít hàng, mang đến huyện thành khác bán …”
Cả nhà họ Giang xong đều , ý là ?
Khương Thư Ninh kinh ngạc, ngờ y nghĩ đến việc lấy hàng bán ở nơi khác?
Đậu sơn d.ư.ợ.c quả thực nhiều, chỉ bán ở huyện Kính Dương e rằng sẽ mất khá nhiều thời gian, mang đến huyện thành khác bán cũng là thể.
Dù cũng là đồ mới lạ, nên bán hết càng sớm càng , mấy ngày nay buôn bán là vì còn thấy mới lạ, đợi cảm giác mới mẻ qua thì khó .
Dẫu kẹo hồ lô cũng thứ để ăn no, chẳng ai thể ngày nào cũng mua cho con .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ban-thi-sao-dang-thuong-u-khong-bac-nay-tieu-mai-cung-khong-het/chuong-53.html.]
Điều quan trọng nhất là, bất kể ai mang bán, hệ thống cũng sẽ tính tổng thu nhập, nàng cũng chịu thiệt thòi.
“Sao ngươi nghĩ đến việc lấy hàng bán ở nơi khác?”
“Phụ từng chức hàng, đôi khi mang theo, cũng kể cho chuyện buôn bán, cũng hiểu một chút.”
An Tử trông vẻ cô đơn, y tiếp: “Ta cũng tự kiếm chút tiền, sống mãi như thế nữa. Vả , vả thấy các ngươi vác xuống nhiều đậu sơn dược, nghĩ rằng thêm bán sẽ bán nhanh hơn.
Chuyện đó, chuyện đó cố ý thấy, chỉ là những ngày đó đều lên núi, , vô tình thấy , mấy ngày nay trong làng đều các ngươi đang bán kẹo hồ lô đậu sơn dược, nên mới nghĩ đến…”
An Tử căng thẳng bấu ngón tay , vội vàng giải thích, sợ hiểu lầm.
Giang lão thái thái và Dương Xuân Chi đều phụ An Tử từng chức hàng, nhưng về việc buôn bán thì họ gì. Giang Dương và Giang Nguyệt càng hiểu, đều về phía Khương Thư Ninh.
“Có thể, nhưng mà nương của ngươi…” Khương Thư Ninh hết câu, nhưng đều hiểu ý nàng.
An Tử càng hiểu rõ, lập tức cam đoan: “Các ngươi yên tâm, tuyệt đối để nương quấy rầy! Hơn nữa sẽ để các ngươi thấy bất kỳ lời lẽ nào từ miệng nương ! Nếu , sẽ lấy một đồng tiền nào!”
Sợ Khương Thư Ninh tin, y thẳng: “Nương là thế nào hiểu rõ nhất, sẽ bất kỳ lời nào của bà nữa!
Không giấu gì các ngươi, khi đến đây rõ với nương , nếu bà còn quấy rối ảnh hưởng đến , sẽ gả bà , phu tử tòng tử (chồng c.h.ế.t con trai quyền), bà lời !”
Y vẫn còn nhớ vẻ mặt của nương y lúc đó, chỉ mũi y, tròng mắt như rớt , môi run rẩy nửa ngày, nhưng chẳng thể một lời nào…
Lần , chỉ Giang lão thái thái và nên lời, mà ngay cả Khương Thư Ninh cũng nên lời.
Chỉ điều, nàng là đang cố nén , đây quả là ‘đứa con đại hiếu’ mà! Ha ha ha!
Quả nhiên nơi nào áp bức, nơi đó sự phản kháng.
An Tử tuy tuổi lớn, nhưng gặp nương như cách xử lý, đủ quả quyết, nàng còn chút cảm kích y.
Phải rằng đây là thời cổ đại, ngay cả ở thời hiện đại, nhiều đứa trẻ chịu đựng sự khổ sở từ gia đình gốc cũng khó nhận điều , càng khó thoát ly.
Rất nhiều cả đời cứ quấn quýt với gia đình gốc, tiêu hao hết năng lượng.
Giang lão thái thái thở dài, “Như cũng , cha nương đôi khi cũng điều sai sót, ngươi thể vững như thế , ngươi và nãi nãi cũng thể sống những ngày tháng hơn, bớt chịu khổ hơn.”
Nếu vững , cứ để nương An Tử giày vò, đừng bây giờ An Tử và nãi nãi y khó sống, ngay cả y lấy vợ sinh con cũng sẽ khó khăn, đến lúc đó cùng đáng thương.
Biết Giang lão thái thái lời thật lòng, An Tử gật đầu : “Giang nãi nãi , bây giờ hiểu rõ , thì, chuyện bán hàng…”
Khương Thư Ninh còn gì băn khoăn nữa, “Được, chúng tự bán là hai đồng một xâu, năm đồng ba xâu. Ngươi lấy hàng cứ tính một đồng một xâu, bán giá nào là tùy ngươi quyết định.
Về lượng, ngày mai tạm thời sẽ đưa ngươi sáu mươi xâu nhé, cứ xem hiệu quả thế nào, đó sẽ định lượng tiếp, ?”
Dù cũng là một thiếu niên mười mấy tuổi, nàng quý trọng những thể tự chủ động giành lấy cơ hội.
Con nếu tự nghĩ cách cứu , khác dang vô bàn tay cũng vô dụng.
“Vâng! Được! Đa tạ Tiểu Ninh , đa tạ các vị! Ta nhất định sẽ thật !”
An Tử phấn khích và kích động, ánh mắt thêm thần thái, miệng ngừng lời cảm ơn.
Phụ từng , nhiều chuyện hề khó khăn như tưởng tượng, chỉ thiếu một dũng cảm.
May mắn , y lùi bước.
Cũng may mắn, Khương Thư Ninh sẵn lòng cho y một cơ hội.