Bị Bán Thì Sao! Đáng Thương Ư? Không! Bạc Này Tiêu Mãi Cũng Không Hết! - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-11-08 02:15:17
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi ngủ, Khương Thư Ninh theo thói quen mở hệ thống xem dư, càng càng thấy đúng.
Trừ tiền tự kiếm , chỉ tăng thêm 60 văn?
60 văn vặn là tiền An Tử lấy hàng.
Ý là, tính cả tiền An Tử kiếm ?
Khương Thư Ninh suy nghĩ , cuối cùng cũng thông suốt. Hệ thống ràng buộc với chính nàng, chỉ tiền chảy qua tay nàng mới tính dư.
Bán khoai từ là vì tổng thu nhập qua tay nàng, còn tiền An Tử bán kẹo hồ lô nàng thấy, hệ thống đương nhiên thể nhận dạng từ xa. Quả nhiên là nàng nghĩ quá nhiều …
Khương Thư Ninh tự an ủi, bản ba đầu sáu tay, giao công việc kinh doanh là chuyện tất yếu. Ruồi nhỏ đến mấy cũng là thịt, thể chê bai , đúng ?
Mục tiêu của là kiếm thật nhiều tiền, kiếm tiền lớn!
Sắp sửa bày bán đậu hũ nón , ngày mai còn công tác chuẩn , hết là đến huyện thành mua công cụ và nguyên liệu bày bán.
Sắp tới sẽ bận rộn lắm đây! Vừa nghĩ nàng ngủ .
Sáng hôm , Khương Thư Ninh dậy sớm cùng Giang Hữu Điền đến nhà Lý Chính, bọn họ cần mượn xe kéo.
Bởi vì Giang gia nghèo rớt mồng tơi, chỉ đành mượn. Nhà duy nhất quan hệ thể cho họ mượn xe kéo chính là nhà Lý Chính.
Đồ cần mua để bày quầy nhiều, từ lớn như bàn ghế cho tới nhỏ như nồi niêu bát đĩa, xe kéo thì bọn họ thể mang về .
Vương Tam Lực đang thắng xe bò, bèn : “Ôi chao! Mượn xe kéo chi, đây chẳng xe bò ? Cùng là ! Xe kéo chở nhiều đồ bằng xe bò, ngay , sắp khởi hành đây!”
Lý Chính họ Vương Khương Thư Ninh ăn buôn bán, tim đập thình thịch, đương nhiên là vì vui mừng.
Ông mơ hồ cảm giác rằng, Khương Thư Ninh lẽ là niềm hy vọng của cả thôn. Đã là hy vọng, lý nào ủng hộ?
“Nha đầu Ninh, lời Tam Lực thúc của con, cứ xe bò mà ! Bảo Tam Lực thúc cùng là , cần khuân vác gì thì cứ để giúp, Hữu Điền ! Ngươi đừng nữa, Tam Lực của ngươi lo !”
Giang Hữu Điền: “……” Ta là cha ruột nó đấy! Thế là cho rìa ?
Giang Hữu Điền Khương Thư Ninh, việc vẫn theo ý hài tử.
Khương Thư Ninh Lý Chính bọn họ ý , nhưng nàng nợ nhân tình.
Kinh nghiệm kiếp mách bảo nàng, nợ nhân tình khó trả, nàng ngày nào đó rơi thế động.
Vả , quan hệ lợi ích mới là định nhất, nhất là với ngoài thích.
Cứ coi như tạm thời nàng quen với việc chấp nhận thiện ý .
Cho nên nàng thẳng thắn đáp: “Lý Chính gia gia, Tam Lực thúc, chúng chỉ mượn xe kéo thôi, đồ đạc nhiều, dùng xe kéo sẽ tiện hơn.
Nếu dùng xe bò, con chắc chắn bao xe, thể trễ nải Tam Lực thúc cả ngày , như thì quá đắt.
Dù huyện thành cũng quá xa, phụ cùng con, về cũng mệt.”
Nàng từng nghĩ đến việc bao xe bò, nhưng nghĩ kỹ thấy .
Mua nhiều đồ như , chừng mất cả ngày mới về , xe bò của Vương Tam Lực một ngày bốn chuyến, ít nhất cũng kiếm bảy, tám mươi văn tiền, thì nàng bao xe thể trả ít hơn tiền đó, quá đáng.
Mượn xe kéo thì dễ hơn, chỉ cần đền đáp chút đỉnh là .
Lý Chính bọn họ nghĩ nhiều như , chỉ thấy rằng giúp thì nên giúp.
Thứ nhất, ông là Lý Chính, bất kể trong thôn chuyện gì, tìm đến ông thì ông giúp.
Thứ hai, nếu nhờ Khương Thư Ninh thì cũng kiếm tiền bán củ mài, giúp đỡ là điều nên , cần đến chuyện bao xe .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ban-thi-sao-dang-thuong-u-khong-bac-nay-tieu-mai-cung-khong-het/chuong-59.html.]
dáng vẻ của Khương Thư Ninh, ông cũng đoán nàng mắc nợ nhân tình.
Kỳ thực, ở thôn quê đều như , thể là nợ nợ, giúp ngươi, ngươi giúp là một sự đồng lòng.
Có lẽ vì đây nàng chịu quá nhiều đày đọa ở Triệu gia, nên tin tưởng khác chăng, dù cha ruột cũng dáng cha, còn một nương kế...
Lý Chính thở dài, cũng là thể hiểu , đành : “Cũng , xe kéo quả thực tiện hơn, gần đây chúng cũng dùng đến nó, các ngươi cứ dùng thoải mái !
Nếu cảm thấy ngại, thì bưng một bát đồ ăn do ngươi qua cho lão già nếm thử là !”
Lời của Lý Chính quả thực chu đáo, Khương Thư Ninh trong lòng chút xúc động, cảm thấy thấu hiểu.
“Chắc chắn ạ! Đa tạ Lý Chính gia gia!”
Lý Chính cũng , chỉ tay góc tường: “Tạ chi! Xe kéo ở ngay đó, Hữu Điền, ngươi tự đẩy , tranh thủ còn sớm, mau !”
Giang Hữu Điền đẩy xe kéo, “Đa tạ Lý Chính thúc, chúng đây!”
“Đi , !”
Khương Thư Ninh chào Giang Hữu Điền, tiên về nhà một chuyến, đưa mứt hồ lô cho An Tử, gọi Giang Dương, Giang Thủy mấy cùng huyện thành.
Khương Thư Ninh cần mua sắm đồ đạc, Giang Dương mấy đại tráng niên bọn họ cùng tiện.
Ngày thường vì Khương Thư Ninh và Giang Nguyệt hai cô nương nên mới xe bò, còn bọn họ một đám đại tráng niên, căn bản sợ mệt.
Hơn nữa, Giang Thủy mấy đầu tiên bày hàng, cùng Khương Thư Ninh còn thể học hỏi thêm kinh nghiệm, trong lòng vững ít.
Trên đường, Giang Hữu Điền và Giang Dương bọn họ luôn sợ Khương Thư Ninh mệt mỏi, nhất quyết nàng lên xe kéo , nhưng nàng kiên quyết từ chối.
Dù vẻ ngoài nàng mới mười bốn tuổi, là một hài tử nửa lớn nửa bé, nhưng linh hồn ngoài hai mươi, xe kéo để khác đẩy, quả thực là mất hết thể diện...
Vào thành, cả nhà chia hai ngả, Khương Thư Ninh và Giang Hữu Điền thẳng đến tiệm thợ mộc.
Bọn họ cần mua những món đồ lớn , tiệm thợ mộc sẵn hàng, đỡ ít việc.
Khương Thư Ninh mua ba cái bàn vuông và mười lăm chiếc ghế đẩu nhỏ, cùng một chiếc bàn cao nhỏ để đặt gia vị và bát đũa.
Tất cả đều thể tháo lắp, thậm chí thể gấp , dùng tiện lợi.
Chưởng quầy trình bày một lượt, tất cả đều là kết cấu mộng rãnh. Khương Thư Ninh cảm thán, quả nhiên xưa chỉ là cổ, chứ luận về trí tuệ, họ đ.á.n.h bại đại đa hiện đại.
Bàn vuông quá nhỏ, nếu chen chúc thể chứa sáu , việc ăn uống cứ đến , như là đủ dùng .
Thùng gỗ lớn cũng thể thiếu, dùng để đựng tàu hũ và nước xốt, Khương Thư Ninh tính toán lượng cần , mua hai cái thùng gỗ lùn và béo, sẽ vững chãi hơn loại cao.
Lại mua thêm một cái chậu gỗ lớn, dùng để đựng nước rửa chén.
Chưởng quầy thấy Khương Thư Ninh mua nhiều, là ăn buôn bán, vội vàng tiến cử:
“Giờ chỉ thiếu bát đũa thôi, chỗ chúng đều cả, bát là bát gỗ, mài kỹ sợ rơi vỡ, đắt, cô nương, các vị ?”
Bát gỗ thì , đựng đồ ăn nước, ngâm nước phơi khô dễ nứt, hơn nữa dễ rửa như bát sứ.
Khương Thư Ninh lắc đầu, quanh một vòng : “Không cần bát gỗ, chúng còn thiếu một cái muỗng gỗ lớn và hơn hai mươi cái muỗng nhỏ dùng để ăn cơm, thấy chỗ ngài đều , chi bằng tặng luôn cho chúng !”
Chưởng quầy lúc còn đang vui mừng vì đại chủ nợ, giây lát lộ vẻ mặt bí bách, khó xử :
“Cái …… cái bán lẻ cũng hơn hai mươi văn, tặng thì chẳng là lỗ lớn , cô ít nhất cũng trả mười văn, còn coi như tặng cô!”
Thảo nào đến cuối cùng mới mua muỗng gỗ, thảo nào đó mặc cả, hóa là đang chờ đợi ở đây!
Nha đầu nhỏ tuổi lớn, nhưng tinh ranh lắm!