Bị Bán Thì Sao! Đáng Thương Ư? Không! Bạc Này Tiêu Mãi Cũng Không Hết! - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-11-08 04:55:56
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Thư Ninh cố ý dùng nắp thùng quạt nhẹ, : “Nước xốt từ cao thang, còn trứng gà, mộc nhĩ, chất liệu thật thà bảo đảm ngon miệng!

Loại ngọt là đường đỏ, thứ hề rẻ ! Cả hai hương vị đều cùng một giá, chén nhỏ hai văn, chén lớn ba văn.”

Mọi hít mũi ngửi, đúng là thơm! Nhìn nước xốt trong nồi, là hoa trứng màu vàng tươi, đúng là chịu chi.

Chỉ là, “Cái thứ đen thui là mộc nhĩ gì? Chúng từng qua, vị ?”

Dương Xuân Chi vội vàng : “Đây là vật đó, quý lắm, một cân năm mươi văn lận! Lại còn là d.ư.ợ.c liệu, ăn giòn!”

Lời thật lòng, ngay cả họ cũng nỡ ăn!

“Hít! Năm mươi văn một cân?”

Mọi hít một khí lạnh, thứ đen thui bán đắt đến !

hiếm thì hiếm thật, nhưng đậu hũ não thì họ đều từng ăn qua, khô lạt, còn bằng ăn đậu phụ.

“Thôi thôi, vẫn là mua bánh bao ăn , nước xốt thơm cũng chẳng ích gì, ăn kèm đậu hũ não thì tiếc lắm, chi bằng ăn kèm một chén cháo loãng.”

Dương Xuân Chi sốt ruột thôi, “Đậu hũ não nhà chúng khác biệt lắm, ngon lắm!”

Mấy đàn ông cũng , “Có gì mà khác biệt, đều gọi là đậu hũ não, nhà ngươi hoa ?”

“Chúng từng ăn… Á! Đậu hũ não nhà nàng trông như thế ?”

Một lão gia tử béo tròn nửa câu, liền thấy Khương Thư Ninh múc một chén, trơn mịn mềm mại, trắng nõn yên trong chén sứ thô, trông như món điểm tâm từ sữa bò thượng hạng, trực tiếp nuốt nửa câu còn bụng.

Những vốn định tản đều đầu , “Ai da! Thật là hiếm lạ, cô nương nhỏ, đây là đậu hũ não nhà ngươi ?”

Nói nhiều bằng , Khương Thư Ninh trực tiếp trưng bày, phản ứng của đều trong dự đoán của nàng.

“Đương nhiên là đậu hũ não ! Đây là bí phương gia truyền, ngoài quầy hàng nhà , ở nhà khác thể nào ăn !”

“Vậy lấy một chén nhỏ nếm thử, dù cũng chỉ hai văn tiền, coi như mua một cái bánh bao nhân thịt !”

“Ta cũng một chén nhỏ! Cứ xem đậu hũ não gì khác biệt!”

“Phải đó, dù cũng đắt, cho dù ngon cũng lỗ!”

Ăn gì mà chẳng là ăn, thứ hiếm lạ đương nhiên nếm thử , mấu chốt là đắt!

Khương Thư Ninh : “Tốt lắm! Mọi vị ngọt vị mặn?”

“Mặn, mặn! Sáng sớm ăn đồ ngọt hứng thú!”

Một trai trẻ kêu lên: “Ta cũng mặn, đàn ông con trai ăn gì đồ ngọt, thứ đó là cho đàn bà con gái ăn!”

“Nói bậy bạ gì đó! Đàn ông con trai ăn đồ ngọt, đây thích ăn ngọt, ! Ta đàn ông ?”

Chàng trai trẻ sang, chỉ thấy là một đại hán râu ria xồm xoàm cao tám thước, lập tức rụt rè, “Cái miệng phá hoại của , cứ linh tinh! Ăn , ăn ! Thích ăn gì thì ăn nấy!”

Người thức thời là kẻ tài giỏi! Hắn mà thêm nữa, khả năng sẽ thực sự còn là đàn ông nữa!

Đại hán râu ria khẽ hừ một tiếng, đầu với Khương Thư Ninh: “Cô nương, cho một chén lớn vị ngọt nha! Ta chính là thích ăn ngọt!”

Cảm giác đối lập thật là tuyệt vời, Khương Thư Ninh : “Tốt lắm! Mọi xếp hàng, sẽ ngay!”

Cả nhà phân công rõ ràng, Dương Xuân Chi múc đậu hũ não, Khương Thư Ninh rưới nước xốt, Giang Nguyệt thu tiền, Giang Hữu Điền xách nước chờ rửa chén.

“Hành lá, rau mùi ? Ở đây còn tương hẹ hoa, đều thêm chứ?”

“Muốn, , ! Thêm hết !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ban-thi-sao-dang-thuong-u-khong-bac-nay-tieu-mai-cung-khong-het/chuong-63.html.]

“Cái rau mùi ! Ăn quen!”

Khương Thư Ninh nhanh nhẹn rưới nước xốt, cầm một chiếc thìa gỗ nhỏ, từng chén từng chén đưa , “Tốt lắm! Tính tiền hai văn, trả tiền ở đây nha~”

Giang Nguyệt thu tiền, híp mắt : “Cảm ơn ủng hộ, ngài cầm chắc, chậm rãi nhé!”

Nàng luôn nhớ lời , thái độ phục vụ, đây chính là thái độ phục vụ!

Những hán tử xếp hàng phía mỗi bưng một chén, tìm một cái bàn xuống bắt đầu ăn, dùng thìa khuấy một chút trực tiếp đưa chén lên miệng húp.

Dùng thìa bằng húp trực tiếp!

Vừa húp một ngụm, mắt trợn tròn, “Ngon thật! Vừa miệng như mắt, xẹt một cái bụng ! Cô nương nhỏ, cho thêm một chén lớn nữa!”

Chỉ trách bụng mực, diễn tả cảm giác thế nào, trách bản ăn quá nhanh, kịp nếm kỹ hương vị nuốt chửng!

Thật sai lầm!

“Ta cũng thêm một chén lớn nữa, ngon quá! Trơn mịn mềm mại! Nước xốt cũng đầy đủ gia vị, mùi vị thơm vô cùng, mộc nhĩ kết hợp với hoa trứng thật sự là tuyệt đỉnh!”

“Vị ngọt cũng ngon! Cô nương nhỏ, mấy thật là chịu chi, đường đỏ hề rẻ, cho nhiều đến thế! Ngày mai sẽ dẫn nương tử đến ăn!”

Dương Xuân Chi mừng rỡ thôi, nhanh nhất thể múc thêm mấy chén, ngờ, mới mở hàng khách quen !

Những khác đang quan sát thấy đều chen chúc tới, “Ta cũng một chén! Muốn vị mặn, chén lớn!”

“Cho ba chén! Một chén lớn ngọt, hai chén nhỏ mặn, cho hết thứ , kiêng kỵ gì!”

Khương Thư Ninh chào hỏi: “Tốt lắm! Mọi đừng chen lấn, đều cả, ngay đây!”

Dương Xuân Chi và Giang Nguyệt hận thể nhảy cao ba trượng, Giang Hữu Điền cũng vui mừng, bước chân lấy nước cũng nhẹ nhàng hơn, nhảy nhót tưng bừng…

Các quầy hàng bên cạnh thấy bên bán chạy như điên, đều chút ngây ngẩn, nãy rõ ràng còn chê, bây giờ bán phát cuồng ? Một món đậu hũ não thể ngon đến ?

Một khỏi chút oán giận, đặc biệt là bán hoành thánh, đều là đồ nước, đều ăn đậu hũ não nhà nàng, hoành thánh nhà bán ?

thì cũng , phụ nữ béo bán bánh bao bên cạnh vui vẻ nhe răng .

Không vì cái gì khác, chỉ vì một câu, “Chỉ ăn đậu hũ não thì , ăn kèm lương khô, mua hai cái bánh bao! Đây mới là tuyệt phối!”

Những đang uống đậu hũ não đều cảm thấy đúng là như , ào ào kéo mua bánh bao, ngược còn bán nhiều hơn bình thường!

Đậu hũ não chỉ năm sáu mươi cân, gần nửa khắc giờ, trong thùng chỉ còn những mảnh vụn, nghiêng cả thùng cũng múc nữa.

Những khách hàng kịp ăn chờ đợi nãy giờ, đều chút vui, “Hết ! Vậy chẳng chờ đợi uổng công ?”

Khương Thư Ninh : “Hôm nay là ngày đầu tiên bày hàng, chuẩn ít, xin ! Sau chúng còn đến nữa, cứ việc đến ăn, cũng nhớ mặt các vị , ngày mai nhất định sẽ để dành phần cho các vị !”

Mấy thấy thái độ Khương Thư Ninh như , thấy ngại, “Không , ngày mai đến cũng , cũng !”

Không ăn là do họ đến muộn, cũng thể trách chuẩn ít, họ chỉ thôi chứ ý gì.

Sau khi mấy rời , Khương Thư Ninh lau mồ hôi, “Phụ , Nương, Nhị tỷ, chúng thu dọn quầy hàng về nhà thôi!”

“Êi, !”

Dương Xuân Chi và Giang Nguyệt lau bàn thu dọn chén bát, Khương Thư Ninh tháo dỡ bàn ghế, Giang Hữu Điền chất lên xe đẩy.

Đang thu dọn, phụ nữ béo bán bánh bao nhanh tới, trong tay còn ôm một gói giấy dầu, tươi roi rói:

“Muội tử , bánh bao nhân thịt các ngươi cầm lấy, dùng bữa ăn ! Vừa nhờ ơn các ngươi, bánh bao của liền bán hết sạch!”

“À, họ Hồ, tên là Tế Muội, các ngươi xưng hô thế nào?” Sau đó nàng gãi đầu hỏi: “Còn nữa, cái ... ngày mai các ngươi còn bày hàng ở bên cạnh chúng ?”

 

Loading...