Bị Bán Thì Sao! Đáng Thương Ư? Không! Bạc Này Tiêu Mãi Cũng Không Hết! - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-11-09 01:50:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì nghĩ đến việc hôm nay mua trâu, cả nhà đều phấn khích, khóe miệng Giang Hữu Điền và Giang Dương cứ nhếch lên hạ xuống, hiệu suất việc cũng cao hơn, tiếng hò reo còn lớn hơn bình thường.

Hai bao trọn việc, Dương Xuân Chi và Khương Thư Ninh thể chen chân , khiến Hồ Tế Muội ghen tị thôi.

Cứ thời gian là nàng tặc lưỡi vài tiếng, tiện thể mắng Trần Đại Tráng vài câu.

Dương Xuân Chi và Khương Thư Ninh , một bên xem kịch vui.

Hai thùng đậu hũ non nhanh chóng bán hết, Giang Hữu Điền và Giang Dương thu dọn hàng quán nhanh nhất thể, đẩy xe bò : "Tốt , chúng thôi!"

Dương Xuân Chi lườm nguýt, Giang Hữu Điền: "Khi Tiểu Dương, Tiểu Nguyệt mới sinh cũng chẳng thấy vui vẻ đến thế, đến việc mua trâu thì hai mắt sáng rực lên!"

Giang Hữu Điền: "..."

Giang Dương lắc đầu thở dài, "Hóa còn quan trọng bằng con trâu..."

nghĩ , chẳng bản cũng phấn khích như ?

Đáng , thể mua một con trâu, đó là giấc mơ của bao nam nhân!

Mặc dù con trâu do mua, nhưng tiểu là tiểu của mà, trâu của tiểu sẽ ở nhà, thể chăn trâu, thường xuyên sờ mó con trâu!

Mắt Giang Dương cũng sáng lên, "Cha, chợt hiểu , trách cha !"

Giang Hữu Điền: "..."

Chút hổ thẹn tan biến hết, tên tiểu tử thối mắt còn sáng hơn cả , xem cha còn quan trọng bằng con trâu!

Khương Thư Ninh bật , "Đi thôi, tiên đến Dinh Phúc Lâu, xong xuôi chúng sẽ mua trâu."

Cả nhà đồng thanh đáp một tiếng, bước chân nhẹ nhàng thẳng đến Dinh Phúc Lâu.

Lục chưởng quầy đang bận rộn ở đại sảnh, mắt rời khỏi cổng chính, thấy Khương Thư Ninh và những khác đến, mặt tươi như hoa.

"Các vị cuối cùng cũng đến ! Khương lão bản, đậu xay xong hết , chỉ chờ nàng đến thôi! Chúng bắt đầu !"

Hắn gọi tiểu nhị, "Này, Tiểu Lưu, ngươi mau đến đây đẩy xe bò hậu viện!"

"Vâng ạ!"

Tiểu Lưu Khương Thư Ninh và họ đang hợp tác với tửu lầu, Lục chưởng quầy trọng thị, chậm trễ chút nào, lập tức chạy !

Giang Hữu Điền và Giang Dương vội vàng xua tay, "Không cần, cần , Lục chưởng quầy, chúng đợi ở ngoài là , chúng tự trông xe, dù cũng chờ lâu, một lát là xong thôi!"

Họ đậu hũ non, đương nhiên nghĩ đến chuyện . Hơn nữa họ cách đậu hũ non đơn giản, ước chừng lát nữa Khương Thư Ninh sẽ ngay.

Lục chưởng quầy sững sờ, đợi lâu? Ý gì đây?

Là quá tự tin cách đậu hũ non quá tự tin đầu bếp của tửu lầu, cho rằng dễ học đến ?

Khương Thư Ninh : "Lục chưởng quầy, cứ để cha và đại ca ở ngoài , họ đợi bên ngoài sẽ thoải mái hơn, và nương ."

Nàng Giang Hữu Điền và Giang Dương cảm thấy gò bó, tửu lầu sẽ tự nhiên, chi bằng cứ tìm một trống bên ngoài mà đợi.

Lục chưởng quầy cảm thấy lắm, nhưng Khương Thư Ninh thế, cũng tiện ép , đành dẫn Khương Thư Ninh và Dương Xuân Chi hậu bếp.

Dinh Phúc Lâu cũng bán điểm tâm sáng, đa phần là các loại cháo tinh xảo và bánh bao, nhưng chủ yếu vẫn là các món đặc trưng, thời gian khách đông vẫn tập trung buổi trưa và tối, nên buổi sáng thực khách nhiều.

Hậu bếp chỉ còn hai đầu bếp điểm tâm sáng, dù đậu hũ non chủ yếu là để bán buổi sáng, chỉ cần dạy hai .

Lục chưởng quầy dẫn Khương Thư Ninh , giới thiệu lẫn với hai đầu bếp vài câu, : "Khương lão bản, nàng cần gì, thế nào, cứ gọi hai ."

Hai đầu bếp một họ Lâm, một họ Tào, tổ tiên nhiều đời đều đầu bếp, thậm chí ông nội của họ còn từng việc trong Hầu phủ, đặc biệt giỏi các món điểm tâm tinh tế.

Tổ tiên hai từng phong quang, nên họ đều chút kiêu ngạo, đến món đậu hũ non thì chút coi thường, cảm thấy gì.

Nhìn Khương Thư Ninh tuổi còn nhỏ, họ càng thấy đáng tin cậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ban-thi-sao-dang-thuong-u-khong-bac-nay-tieu-mai-cung-khong-het/chuong-91.html.]

Khương Thư Ninh phớt lờ ánh mắt dò xét của hai , khách khí : "Phiền hai vị sư phụ tiên nấu sữa đậu nành lên."

Nàng đến đây là để dạy học kiếm tiền, đương nhiên lười bận tâm khác nghĩ gì, chỉ cần họ năng gây sự, nàng cứ việc của , phí tâm trí.

Lục chưởng quầy bên cạnh theo dõi, hai sai bảo, cũng cứng đầu lời theo.

Bởi vì tay nghề nấu ăn của họ kém xa tổ tiên, chỉ thể kiếm sống ở Dinh Phúc Lâu, tự nhiên dám đắc tội Lục chưởng quầy.

Trong lúc chờ sữa đậu nành sôi, Khương Thư Ninh lấy bột nội chiết và tinh bột , cho họ tỷ lệ pha nước và đậu hũ non.

Trong hậu bếp cân chuyên dụng để cân gia vị nhỏ, việc đơn giản hơn nhiều so với việc nàng dạy Dương Xuân Chi.

Khương Thư Ninh chỉ dạy họ cách , thậm chí cho họ thứ nàng lấy là gì, hai cũng ngửi thấy mùi vị gì, cảm thấy khó chịu, "Đây rốt cuộc là thứ gì? Làm bằng cái gì?"

Khương Thư Ninh chỉ : "Bí phương."

"..." Hai nghẹn họng, thà hỏi còn hơn.

Bột nội chiết pha với nước cho thùng gỗ, sữa đậu nành lát cũng sôi, "Bây giờ đổ sữa đậu nành thùng gỗ, chờ đợi là , bây giờ thể nước dùng ."

Hai vị sư phụ và Lục chưởng quầy khỏi ngây , Khương Thư Ninh thùng gỗ, "Cứ như , thế là xong ?"

Khương Thư Ninh: " !"

Lục chưởng quầy lúc mới hiểu, thảo nào cha và đại ca , hóa đơn giản đến thế ?

cũng chính vì điều , mới bí phương trong tay Khương Thư Ninh quan trọng đến mức nào, trách gì nàng bán công thức?

bán chăng nữa, thứ thì cũng vô dụng!

Nước dùng còn đơn giản hơn, Khương Thư Ninh lấy nguyên liệu và gia vị chuẩn sẵn , trực tiếp thao tác một , hai vị sư phụ học ngay.

Cách thì đơn giản, quan trọng vẫn là gia vị.

Hai vị sư phụ hiểu, Lục chưởng quầy cũng hiểu.

Đợi một lúc, đậu hũ non tĩnh xong, hai vị sư phụ múc một bát, đậu hũ non trắng mịn, trơn tru, rung rinh nữa sững sờ.

Thử nếm một ngụm, trôi tuột miệng, tan chảy ngay tức khắc.

Không nhịn liếc Khương Thư Ninh thêm nữa, thảo nào Lục chưởng quầy hợp tác với nàng để bán điểm tâm sáng!

Món chỉ thì đáng giá, nhưng sắc, hương, vị đều đầy đủ, hề chỗ nào là hạ phẩm!

So với những món điểm tâm vẻ ngoài tinh tế của họ, món cũng thể sánh ngang.

Nói cũng lạ, tổ tiên mấy đời của họ đều là đầu bếp, nghiên cứu món đậu hũ non nhỉ?

Hai Khương Thư Ninh một nữa, mặt hiện lên chút hổ, hề hề : "Ngon! Ngon lắm!"

Vừa họ còn coi thường tiểu cô nương , chừng nàng cũng là hậu duệ của vị đại đầu bếp nào đó!

Dương Xuân Chi ưỡn ngực, vô cùng tự hào!

Vừa nãy nàng rõ, ánh mắt khinh miệt của hai gần như trào , gì cũng miễn cưỡng, nếu Lục chưởng quầy đó e rằng sai bảo .

Chỉ là nữ nhi lên tiếng, nàng cũng dám mở lời, sợ hỏng việc, trong lòng cứ nghẹn một cục tức!

Bây giờ thì chứ! Chẳng vẫn đậu hũ non của nữ nhi nhà nàng chinh phục !

Lục chưởng quầy cũng liếc hai , bình thường kiêu căng ngạo mạn lắm cơ mà, phục !

Khương Thư Ninh nhạt, đặt bột nội chiết, tinh bột bàn, "Lục chưởng quầy, dạy xong , lượng hai túi đủ năm trăm cân đậu hũ non, nếu đủ ông cứ đến quầy hàng tìm chúng , chúng sẽ mang đến cho ông."

Số dư trong Hệ thống vượt quá một trăm lượng, Khương Thư Ninh nóng lòng nâng cấp giao dịch hôm qua, một thành hai , mua đồ cũng hào phóng hơn!

 

Loading...