Vương Ngọc Thanh chẳng hề nao núng, thậm chí còn bình tĩnh và tự tin:
"Dĩ nhiên là thu dọn đồ đạc để gả đến nhà họ Kỷ. Dù giữa hai nhà hôn ước từ bé. Khi mới sinh , ông nội và ông Kỷ định hôn cho và Kỷ Học Ninh. Lúc đó, ông Kỷ còn mang gạo, bột mì trắng và đồ hộp đến. Nhà chúng nhận , tức là ngầm đồng ý hôn sự ."
Lâm Tuyết Mai khẩy, vẻ mặt đầy khinh miệt:
"Không biên lai thì tính cái gì? Mày nhận là nhận chắc?"
Vương Ngọc Thanh điềm nhiên đáp :
"Hôn sự là do thế hệ định đoạt. Có tính , cũng là do quyết định. đồng ý thì tính, nhưng đồng ý thì chính là tính!"
Lâm Tuyết Mai tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, kiềm chế nữa mà tiến lên, thẳng tay túm lấy Vương Ngọc Thanh, giọng the thé:
"Mày đầu óc ? Gả cho thì cái gì? Một tên nông dân nghèo rớt mùng tơi, nhà cửa chẳng gì, đến cái nồi cũng trống trơn! Mày gả sang đó, chẳng chỉ chịu khổ cả đời ?"
Vương Ngọc Thanh hề nao núng, ngược , cô chỉ nhạt, thản nhiên hỏi :
"Còn thể khổ hơn ở nhà ?"
Một câu nhẹ nhàng nhưng khiến Lâm Tuyết Mai sững sờ, nhất thời đáp thế nào.
Bà há miệng định tiếp, như nhớ điều gì, lập tức cau mày:
"Nhà một bà già mù, còn ba đứa nhỏ, mày sang đó là để bảo mẫu chắc?!"
Vương Ngọc Thanh chẳng hề d.a.o động, nụ môi vẫn đổi:
"Ở nhà cũng chẳng đang bảo mẫu ? Chỉ khác là ở đây hầu hạ sáu , còn gả qua nhà , ít nhất cũng chỉ bốn thôi. Xét vẫn còn hơn một chút."
Lâm Tuyết Mai phản bác đến nghẹn họng, sắc mặt trắng bệch, miệng há mấy nhưng chẳng thể thốt nổi một câu chỉnh.
Lúc , Vương Ngọc Yến bên cạnh nhịn , trừng mắt hậm hực:
"Mẹ, chị gả thì cứ để chị gả ! Đến lúc đó đừng vác mặt về đây xin cơm!"
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/11.html.]
Vương Ngọc Lan, thông minh nhất trong đám chị em, nóng nảy như em gái. Cô khẽ nhíu mày, vẻ dịu dàng mà khuyên nhủ:
"Ngốc Nhị, em đừng quên, dù đây cũng là nhà của em. Ba sinh và nuôi nấng em khôn lớn, bây giờ em ở nhà giúp đỡ một chút, coi như báo đáp công ơn dưỡng dục. Sao em thể nghĩ đến chuyện gả ngoài để hầu hạ khác chứ? Người thể sống quá lạnh lùng như ."
Lời vẻ hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng Vương Ngọc Thanh chỉ thấy buồn . Cô thẳng mắt Vương Ngọc Lan, giọng nhanh chậm:
"Chị cả, chị lạnh lùng, chị tình nghĩa. Nhà chồng chị tiền thế, chị thể giới thiệu cho một gia đình điều kiện ?"
Vương Ngọc Lan lập tức lộ vẻ khinh thường, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai:
"Em đang cái gì ? Em thế mà còn gả cho nhà điều kiện ?"
Cô vốn dĩ chẳng ưa gì đứa em gái , thế nào cũng thấy thuận mắt. Một kẻ ngốc quê mùa, chẳng điểm gì đáng giá, còn dám mơ mộng xa vời?
Vương Ngọc Thanh chẳng hề tức giận, chỉ nhún vai một cái, :
"Chị xứng gả cho nhà giàu, thì ít nhất chị cũng nên giúp tìm một gia đình tử tế, nhân phẩm một chút. Dù cũng là em gái ruột của chị, chẳng lẽ chị nghĩ cả đời chỉ nên ở nhà hầu hạ chị trong tháng ở cữ, giúp chị chăm con thôi ?"
Cô dừng một chút, cố ý kéo dài giọng điệu:
"Cũng thôi. Nhà chị cả giàu như , khỏi gả , cứ ở sống chung với chị. Chị nuôi nhé?"
Ánh mắt Vương Ngọc Lan lóe lên một tia bối rối, trong lòng bỗng chốc hoảng hốt. ngoài mặt, cô vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, giọng điệu cao cao tại thượng:
"Chuyện quyết định, đồng ý thì chúng còn thể gì? Chẳng lẽ em nghĩ nhiều thì chúng sẽ cảm kích em ?"
Cô nhếch môi, tiếp tục châm chọc:
"Bây giờ, chọn chồng theo tiêu chuẩn 'một quân, hai cán bộ, ba công nhân', đến c.h.ế.t cũng chịu gả cho kẻ khốn khó. em thì ? Không học hành đến nơi đến chốn, tầm hạn hẹp, mới vội vội vàng vàng tìm đại một đàn ông để gả . Cả đời cứ thế mà hết."
Nghe xong, Vương Ngọc Thanh giận mà còn bật . Những lời thoạt lý, nhưng thực quá nông cạn.
Cô nhún vai, giọng điệu thoáng chút trêu chọc:
"Chậc chậc, chị đúng lắm. Chị học thức cao, cho nên chị gả cho một chồng thợ chiếu phim, chồng yêu thương, cha chồng hầu hạ, chị em dâu cũng sống hòa thuận với . Còn , văn hóa, tầm , cho nên chỉ thể gả cho một nông dân nghèo thôi."
Nói đến đây, cô còn cố ý bày vẻ mặt hâm mộ.