Vương Ngọc Thanh cầm bức thư, từng câu chữ:
"Em ngày rời khỏi quân đội, trả lời thư của em là vì sợ em đau lòng. Em cũng ngày rời , ngoảnh em cũng là vì sợ em đau lòng. Em những năm qua tìm cách liên lạc với em, chỉ vì lỡ dở tương lai của em."
Những lời là do Trần Hương Tuyết . Vương Ngọc Thanh Kỷ Học Ninh thực sự như cô —sợ cô đau lòng, sợ lỡ dở tương lai của cô .
dù thế nào nữa, cô cảm thấy lão Kỷ đúng là tệ!
Nghĩ kỹ , nếu rằng Trần Hương Tuyết sẽ là vợ Kỷ Học Ninh, khi cô còn chẳng tin nổi đây là chuyện .
Bây giờ, đầu óc Vương Ngọc Thanh rối. lẽ, điều duy nhất cô chắc chắn rối chính là: Kỷ Học Ninh, đúng là chơi!
Lão bí thư một bên, lặng lẽ quan sát biểu cảm của cô. Ông suy nghĩ mãi mà vẫn thấy cô vẻ gì là đau khổ. Ông nên mở miệng an ủi .
Vương Ngọc Thanh lấy tinh thần, cầm bức thư lên, hỏi thẳng:
"Vậy là vì đây Kỷ Học Ninh vi phạm kỷ luật quân đội, tác phong , nên thể trở thành đại đội trưởng dân quân?"
Lão bí thư gật đầu:
"Mặc dù chuyện qua bốn năm, cũng xuất ngũ bốn năm , nhưng trong quân đội mà lén lút yêu đương với nữ binh, đúng là vấn đề về tác phong. May mà đè chuyện xuống, nếu truyền ngoài thì cho danh tiếng của . Nếu đưa lên xã, còn thể phê bình và giáo dục nghiêm khắc!"
Ông thở dài, an ủi:
Mộng Vân Thường
" mà, Tiểu Vương , dù cũng là chuyện bốn năm , cô cần quá—"
Chưa để ông hết câu, Vương Ngọc Thanh bỗng lạnh:
"Không ngờ lão Kỷ là như . Bình thường thật thà lắm, ai dè cũng chơi ghê nhỉ, thú vị đấy!"
Lão bí thư: "…"
Nhất định là tức lắm !
Vương Ngọc Thanh dậy, ông, đầy ẩn ý:
"Lão bí thư, cảm ơn ông, cảm ơn ông nhiều lắm! Sau , cháu nhất định sẽ để lão Kỷ cảm ơn ông thật . Cháu về đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bi-ca-nha-xem-thanh-bao-mau-quay-nguoi-ta-lien-ga-cho-nha-giau/119.html.]
Lão bí thư: "…"
Khoan , nên mắng ? Ông còn chuẩn cả lời khuyên nhủ mà!
Còn kịp hồn, Vương Ngọc Thanh xoay chạy khỏi phòng.
Lão bí thư vội cửa, lớn tiếng dặn với theo:
"Về thì chuyện tử tế, cãi ! Có chuyện gì thì đến đại đội tìm ! Nghe thấy , Tiểu Vương? Gia hoà vạn sự hưng!"
Trên đường về, Vương Ngọc Thanh thể phủ nhận rằng trong lòng cô chút khó chịu. Không đau lòng? Không thể nào!
khó chịu vì cái gì? Vì Kỷ Học Ninh từng yêu Trần Hương Tuyết ? Vì từng một đoạn tình cảm sâu đậm đến mức chấp nhận biến mất khỏi cuộc đời cô ? Hay là vì… cô thích Kỷ Học Ninh?
Nghĩ đến đây, cô giật !
Thích tổng giám đốc của ?
Kiếp , Kỷ Học Ninh chính là tổng giám đốc của cô. Thích tổng giám đốc của , thôi thấy sai sai.
… trong lòng cô vẫn chút áy náy.
Thật đáng tiếc. Vốn dĩ, Kỷ Học Ninh và Trần Hương Tuyết là một đôi, vốn dĩ họ sẽ sống đến đầu bạc răng long, giống như nam nữ chính trong tiểu thuyết .
Còn cô, chẳng khác nào thứ ba xen giữa họ.
Cô băn khoăn, nên rút lui ?
Cô chiếm mất vị trí của Trần Hương Tuyết. Nếu rút lui, lương tâm cô sẽ cắn rứt.
nghĩ nghĩ , Vương Ngọc Thanh thấy rằng, nhất vẫn nên hỏi Kỷ Học Ninh . Phải hỏi rõ ràng tình hình cụ thể.
Dù thì… cô vẫn nghi ngờ, chuyện giống phong cách của Kỷ Học Ninh.
Nếu hỏi rõ ràng, thực sự thích Trần Hương Tuyết, cũng rõ cô rời , thì…
Cô vẫn sẽ rời !
Cô sẽ trả vị trí đó cho Trần Hương Tuyết, đó chạy hỏi bà nội Kỷ xem bà thiếu cháu gái !